Hiển thị bài đăng được sắp xếp theo ngày cho truy vấn chuông chiều. Sắp xếp theo mức độ liên quan Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị bài đăng được sắp xếp theo ngày cho truy vấn chuông chiều. Sắp xếp theo mức độ liên quan Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2025

CHIỀU HOANG

 

Hoàng hôn vội vã lặn sau đồi,
Trăng xuống chuông chùa phút dạ vơi.
Lững thững mt mình rong cõi mộng,
Băn khoăn my li tậnTây tri. (*)
Vô minh cũng khó bào mê ái,
Nghip chướng càng đau chuc kh hi.
Bi tánh mây che đời ám ph,
Phiền nan hóa giải liễu chơn ri…
 
Minh Đạo
-------------------
(*) Tây phương


Thứ Ba, 1 tháng 10, 2024

THU VẮNG - DẠ KHÚC THU - THẾ NHÂN

 
Đăng trên Nguyệt San Chánh Pháp số 155 (10/2024)
https://www.chanhphap.us/

THU VẮNG 
 
Ngàn thu vang vọng biết bao lời,
Phòng vắng người đi lạnh đất trời.
Lầm lũi chân trần, ngăn lệ giọt,
Liêu xiêu gót nhỏ, ngắm sao rơi… 
Thế gian hối hả suy kim cổ,
Cuộc sống lênh đênh thấm lẽ đời.
Ly hợp thường tình theo nghiệp lực,
Ân sâu nghĩa nặng Mẹ Cha ơi!
 
               
     DẠ KHÚC THU 
 
Đợi mãi bây chừ thu mới sang,
lòng đau quặn thắt nhớ thương nàng.
Người đi lỗi hẹn duyên đà mãn,
Tình lỡ ôm sầu nghĩa cứ mang.
Phú quý lần qua nhìn chẳng đắm,
Vinh hoa tìm đến thấy không màng…
Đan rào kỷ niệm thêm lưu luyến,
Ngẫm nghĩ  thôi đành phó Chức Lang…
 
                               
    THẾ NHÂN
 
Đá núi gập ghềnh mỏi bước chân,
Chiều buông nhè nhẹ, lặng chuông ngân.
Hồn ai thổn thức, mờ sương khói,
Bóng kẻ lang thang, thấm bụi trần.
Ngó lại đường xa, lòng ngán ngẩm,
Quay về chốn cũ, dạ phân vân.
Lồng soi trời đất tìm ba cõi,
Tịch tĩnh ngày qua thấu thế nhân.

Minh Đạo
 


Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024

CHIỀU THU (Giao cổ đối)

 


CHIỀU THU  (Giao cổ đối)
 
Gió thoảng chiều thu quyện ánh vàng,
Bao mùa cứ thế mãi hoài sang…
Êm đềm chút nắng len bờ cỏ,
Lặng lẽ chùm mây trải góc làng.
Mõ kệ cầu, không gian tịch tĩnh,
Tơ lòng lắng dịu, tiếng chuông vang.
Hầu như tất cả đang trôi chậm…
Bóng tối hùa theo cũng muộn màng.
 
26/6/2021
Minh Đạo


Thứ Tư, 5 tháng 4, 2023

TRONG NẠN ĐÓI, VỢ MỚI CƯỚI BÁN THÂN MÌNH CỨU CHỒNG VÀ CÁI KẾT VIÊN MÃN

 

Ảnh Internet

Người xưa có câu: “Tu trăm năm mới đi chung một chuyến thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”. Tình nghĩa vợ chồng đi qua nhiều kiếp mới đến được với nhau. Tình nghĩa đó cũng nặng và rất sâu đậm rất khó có thể quên được khi chia xa. Vậy phải làm thế nào để trọn đạo vợ chồng và trân quý mối nhân duyên ấy?

Vào thời nhà Thanh, có một thư sinh tên là Lưu Hoằng Đồ ở phủ Thanh Châu (nay là Nghĩa Đô, tỉnh Sơn Đông) vừa mới cưới vợ, lúc bấy giờ xảy ra nạn đói, mùa màng thất bát, hai người kiếm sống không đủ qua ngày. Chẳng mấy chốc, họ thấy rằng có nhiều người ăn xin như kiến.

Một hôm, hai vợ chồng đói quá ôm nhau khóc. Vợ anh ta nói: “Nếu chàng bán thiếp, chàng vẫn có thể sống, nếu thiếp giữ tôi, chúng ta sẽ chết cùng nhau, điều đó không tốt cho mọi người.” Lưu Hoằng Đồ buồn đến mức không biết trả lời như thế nào, chỉ lắc đầu. Đột nhiên, họ nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ chở vài người đàn ông và phụ nữ, họ là những kẻ buôn người.

Người vợ nói: “Chàng hãy bán thiếp đi, thiếp bằng lòng bán thân mình cứu sống chàng”. Lưu Hoằng Đồ khóc không nói nên lời, vợ anh hỏi lái buôn: “Chỉ cần tôi bán được mười xu thì tôi sẽ đi với anh.” Người buôn người nói: “Không được đâu, cô chỉ đáng giá năm đồng xu thôi”. Những người bên đường nhìn thấy họ, thông cảm với họ và thuyết phục lái buôn, và cuối cùng bán được tám đồng xu. Sau khi lấy được tiền, vợ anh đặt tiền trước mặt Lưu Hoằng Đồ và nói: “Thiếp sinh ra đã gầy và nhỏ bé. Cha mẹ thiếp nuôi thiếp rất vất vả, và lại không giúp được gì cha mẹ, đi lấy chồng lại là gánh nặng cho chàng. Có số tiền này chàng có thể sống, không có số tiền này chàng sẽ đói mà chết mất, chàng nhất định phải sống, nhưng không được lãng phí cuộc đời này, nhất định phải giành vinh quang cho hậu nhân, bán vợ lấy mạng, mong chàng đừng quên thiếp.”

Lưu Hoằng Đồ bật khóc và nói: “Với sự xuất hiện của nàng với ta, thì có gì sai? Chẳng lẽ ta và nàng sẽ nói lời tạm biệt ở đây mãi mãi? Hay chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai?” Kẻ buôn người vội vàng thúc giục họ, nhưng hai người cố gắng ôm lấy nhau, vì vậy kẻ buôn người đến ôm cô gái trẻ vào trong xe, đẩy Lưu Hoằng Đồ xuống đất, vừa rung chuông ra hiệu để xe ngựa chạy đi. Nhìn theo bóng lưng của vợ, Lưu Hoằng Đồ khóc lớn, cuối cùng anh một mình đi về phía bắc với tiền và nước mắt lưng tròng.

Cô gái trẻ đã đi bộ vài ngày trên xe của một kẻ buôn người, và nhiều người đã hỏi cô giá cả trên đường đi. Con buôn tưởng hàng của anh hiếm nên ra giá cao nhưng không bán được.

Một ngày nọ, chiếc xe đến một ngôi làng Tân Thành của tỉnh Hà Bắc. Trong làng này có một người đàn ông tên là Vương Phượng Sơn, là võ sinh, gia cảnh giàu có, tính tình cương trực, hiếu thuận với mẹ nhất, người trong làng rất kính trọng. Mặc dù năm nay xảy ra nạn đói nhưng người dân trong ngôi làng này vẫn phụ thuộc vào Vương Phượng Sơn để vay gạo.

Vương Phượng Sơn mở một quán trọ ở lối vào làng. Vào ngày này, khi chiếc xe của kẻ buôn người dừng lại, Vương Phượng Sơn nhìn thấy hành vi của người phụ nữ trẻ này không giống một kẻ thấp hèn, và cô ấy rất buồn và đáng thương. Anh biết cô bị buôn bán bởi những kẻ buôn người và lo lắng rằng cô sẽ kết thúc trong một nhà thổ dân. Vương Phượng Sơn nói với kẻ buôn người: “Người phụ nữ này thật xinh đẹp.” Kẻ buôn người nói: “Nếu anh thích cô ta, tại sao anh không giữ cô ấy lại? Miễn là anh chả được mức giá xứng đáng, tôi sẽ không yêu cầu lợi nhuận quá cao.”

Vương Phượng Sơn về nhà và nói với mẹ mình, nhưng người mẹ không đồng ý. Vương Phượng Sơn nói: “Con trai không yêu vẻ ngoài của cô ấy, nhưng thông cảm cho hoàn cảnh của cô ấy. Mẹ có thể nhận cô ấy làm con gái nuôi không?” Người mẹ gật đầu đồng ý. Vương Phượng Sơn đến nhà trọ và nói với cô gái trẻ rằng anh ta muốn coi cô như em gái, và cô gái trẻ rất biết ơn. Vương Phượng Sơn mua cô với giá 20 đồng xu, và mẹ của Vương Phượng Sơn coi cô như con gái. Sau đó, họ muốn gả cô đi nhưng cô gái trẻ không đồng ý và muốn phục vụ mẹ cả đời như một đứa con gái . Mẹ của Vương Phượng Sơn cũng rất vui khi có người chăm sóc mình.

Sau khi Lưu Hoằng Đồ chia tay với vợ vào ngày hôm đó, anh ta đi bộ về phía bắc, định đến vùng núi cao để vượt biên, nhưng tình cờ bị bắt nhốt và không được phép đi tiếp, vì vậy anh ta phải quay trở lại Sơn Đông bằng con đường cũ. Lúc này đang vào mùa thu hoạch lúa mì, ven đường còn rất nhiều bông lúa, có người thuê anh nhặt những bông lúa trên đường. Một năm sau, anh trở về quê hương, trên đường đi ngang qua Tân Thành và ở trong một quán trọ. Một đêm trời mưa to, sân ngập nước đọng không đi lại được, Hoằng Đồ bèn dùng chổi quét sân.

Lúc này Vương Phượng Sơn vừa vào quán trọ, thấy sân đã được quét dọn sạch sẽ, vui mừng hỏi: “Ai đã quét sân nên không còn ngập nước và không còn bùn đất đọng lại?” Lưu Hoằng Đồ đáp: “Mưa xong tôi dậy sớm, tôi không có việc gì làm nên tôi dọn dẹp sân.” Vương Phượng Sơn lại hỏi: “Anh đến từ đâu?” Hoằng Đồ trả lời: “Tôi họ Lưu, và tôi đến từ Thanh Châu. Tôi đã rời quê hương của mình trước đó đi tìm cơ hội làm ăn, và bây giờ tôi muốn quay lại.” Vương Phượng Sơn nói: “Chắc chắn anh đã trở về nhà từ sự giàu có.” Hoằng Đồ trả lời: “Tôi rách rưới như vậy, tại sao bạn vẫn trêu chọc tôi? Tôi hy vọng mình có thể tìm được một nơi để ở, và thế là đủ.”

Vương Phượng Sơn nói: “Nếu anh chưa quyết định về nhà, tại sao không làm một số việc vặt trong nhà trọ của tôi?”

Lưu Hoằng Đồ nói: “Đây chính là điều tôi muốn.” Phượng Sơn rất vui, vì vậy anh ấy lập tức yêu cầu anh ta quản lý quầy đón tiếp, dọn phòng cho khách vào các ngày trong tuần, và sắp xếp khách ở lại nhà trọ vào ban đêm. Hoằng Đồ biết chữ và có thể giải quyết các vấn đề trong quán trọ, Vương Phượng Sơn tin tưởng anh ta đến mức không coi anh ta như một người hầu, và Hoằng Đồ coi Vương Phượng Sơn như anh trai của mình, và hai người trở thành bạn thân.

Hơn hai năm trôi qua như vậy. Những lúc bình thường không có việc gì làm, bất kể ngày hay đêm, Hoằng Đồ thường ngâm các bài văn, bài thơ để thi. Vào năm kỳ thi trấn sẽ được tổ chức một lần nữa, một ngày nọ, Lưu Hoằng Đồ nói dối với Vương Phượng Sơn: “Tôi muốn về nhà xem một chút, sẽ mất khoảng một tháng để đi tới.” Phượng Sơn ngay lập tức giúp anh ta chuẩn bị hành lý, quần áo và cả bộ giày đã được thay mới, và anh ta được tặng rất nhiều tài sản. Hoằng Đồ từ biệt Phượng Sơn và lên đường, đầu tiên đi về phía đông, sau đó quay về phía nam, và cuối cùng đến thủ phủ của tỉnh để tham gia kỳ thi. Sau khi kiểm tra khoa học, Lưu Hoằng Đồ trở về nhà của Phượng Sơn, và nghĩ rằng anh ta đã trở về từ Thanh Châu.

Khi đó, Lễ hội lần thứ chín đang đến gần, và kết quả của kỳ thi ở tỉnh Sơn Đông thường sẽ được công bố trong vòng ba hoặc bốn ngày, Hoằng Đồ đếm thời gian trên đầu ngón tay, tim đập thình thịch không ngừng. Tân Thành năm đó không có khoa thi, cho nên không có tin tức. Ngày hôm sau, khi nghe nói danh sách số 1 được đưa ra là của khu vực Quang Châu, Hoằng Đồ có chút thất vọng. Anh đi tới cổng làng và đi tới đi lui dưới gốc cây đa lớn. Chỉ thấy xa xa có hai người thở hổn hển đi tới, ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi. Hoằng Đồ nhìn họ một lượt, cảm thấy hình như họ là sứ giả, muốn biết họ đi đâu nên hỏi: “Hai người đi đâu vậy?” Một người nói: “Chúng tôi đến từ Thanh Châu.” Người kia nói: “Đừng hỏi, chúng tôi nói ra sợ sẽ bị người ta chê cười. Tôi đã cố gắng hết sức để nhận được tin vui về một ứng cử viên mới, và tôi đã đến Thanh Châu nhanh chóng để trở về báo tin, nhưng chúng tôi tìm khắp nơi không thấy người này”. Trời đã khuya Hoằng Đồ mời hai người xứ giả về quán trọ nghỉ chân.

Đến giờ thắp đèn ban đêm, Lưu Hoằng Đồ bưng vò rượu đến, nói: “Hai vị bằng hữu vừa đi đường mệt nhọc mới tới đây, không bằng uống một chén rượu lúa nóng cho vui, giải tỏa mệt mỏi”. Hai người đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn, vì vậy, họ uống rượu và trò chuyện cùng nhau. Lưu Hoằng Đồ hâm nóng một bình rượu khác, và mọi người uống một cách vui vẻ. Lưu Hoằng Đồ hỏi: “Hai anh đi tìm người tân sinh để báo tin vui mà không biết tìm ở đâu, có cần tôi giúp không? Người thứ nhất nói: “Chúng tôi có danh sách tên nhưng không biết anh đã nghe qua tên người này chưa?”

Lưu Hoằng Đồ yêu cầu được xem, nhưng ngươi thứ nhất có chút miễn cưỡng, và người thứ hai nói: “Bây giờ chúng ta là bạn bè, để anh ấy xem có giúp được không?” Người thứ nhất mở ra cho anh ta xem. Khi Lưu Hoằng Đồ nhìn thấy tên mình, đôi mắt anh ấy sáng lên: “Lưu Hoằng Đồ thứ 40, một học sinh ở tỉnh Thanh Châu.” Sau khi đọc xong, Lưu Hoằng Đồ khóc như mưa.

Người thứ nhất hỏi: “Tại sao anh trai lại buồn như vậy? Anh ấy có phải là anh em trong tộc của người này không?” Lưu Hoằng Đồ trả lời: “Không”. Anh ta lại hỏi: “Đó có phải là anh họ và cháu trai của anh không?” Lưu Hoằng Đồ nói: “Không”. Hai người cùng hỏi: “Vậy tại sao anh khóc không nguôi?” Lưu Hoằng Đồ trả lời: “Bởi vì người đó trong danh sách này chính là tên tôi”. Hai người xứ giả tỏ ngạc nhiên và ngỡ ngàng. Nhưng khi Hoằng Đồ kể rõ sự tình cả hai đều vui mừng vì đã tìm được người đổ cử khoa thi để báo tin. Hôm sau dân làng ai cũng biết và đến chúc mừng Hoằng Đồ.

Biết tin Phượng Sơn sau khi nghe tin đã vội vã chạy đến và hỏi Lưu Hoằng Đồ chuyện gì đang xảy ra. Anh đã nói hết sự tình mô tả chi tiết việc anh ta giả vờ về nhà, nhưng thực chất là đi thi cấp tỉnh, và bây giờ đã đỗ. Phượng Sơn khi biết điều đó đã rất vui mừng, vì vậy anh đã nói với mẹ về thành công của bạn mình. Mẹ anh cũng rất vui mừng, vì vậy bà đã tổ chức một bữa tiệc cho Hoằng Đồ, và cả làng đều có rất nhiều khách đến chúc mừng.

Một ngày nọ, mẹ của Phượng Sơn và con gái nuôi đang dọn thức ăn trong bếp, một người hầu bước vào bếp nói lớn: “Thiếu gia Lưu Hoằng Đồ ở Thanh Châu đã đến”. Đũa trên tay thiêu nữ bỗng rơi xuống.

Phu nhân thầm nghĩ: “Người phụ nữ này đã thề không lấy chồng, hôm nay nghe thấy tên Lưu Hoằng Đồ, lại kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ bị con gái ta đã có tình cảm với người này?” Bà liền hỏi: “Không biết tiên sinh đã có vợ chưa?”. Anh vội vã trả lời: “Dạ thưa phu nhân. Cháu chưa có gia đình”. Thiếu nữ cũng tiện hỏi: “Tiên sinh ở Thành Châu à?”. Hoằng Đồ đáp: “Đúng vậy”.

Buổi tối, phu nhân và con gái nói chuyện: “Con hầu hạ ta đã hơn hai năm, con rất là hiếu thuận, ngay cả con trai ruột của ta cũng không bằng được. Tuy nhiên, cuộc đời ai cũng phải già đi, thanh xuân cũng có thì. Khi mẹ còn sống, ta muốn giúp con tìm được một người con rể tốt, để sau này có nhắm mắt xuôi tay, ta cũng yên lòng. Con đừng quá gắn bó với quá khứ, làm sao con gái của ta có thể chết già trong nỗi buồn của mình được?” Người phụ nữ trẻ vốn dĩ điềm tĩnh và đàng hoàng đã hiểu ý của mẹ là muốn cô lấy Hoằng Đồ, nhưng cô không muốn nói ra nó trực tiếp. Cô chỉ đáp: “Con sẽ vâng lời mẹ”.

Vì vậy, mẹ  đã nói với con trai mình về điều đó, và Phượng Sơn cũng đã nói với Hoằng Đồ, nói rằng đó là ý kiến ​​​​của mẹ anh ấy. Hoằng Đồ nói: “Sống mà trong chia ly còn đau đớn hơn cả cái chết. Nỗi đau bán vợ trong nạn đói vẫn còn ở trước mắt tôi, những lời chia tay lúc chia ly vẫn còn bên tai. Ngay cả khi hôm nay tôi có thể tiếp tục có được một người vợ tốt, chỉ sợ trong tâm vẫn chưa quên được. Trên đời không có nam nhân nào bạc tình hơn ta!”

Vương Phượng Sơn nói: “Tiếp tục cưới vợ thứ hai chẳng qua là để có con nối dõi. Nếu như Lưu huynh ngoan cố không tiết chế, chung thủy với tình yêu, nếu đàn gãy mà người chết, thì sẽ bằng không. Cả đời hối hận không thể vãn hồi, huynh xem cái nào nặng, cái nào nhẹ!”

Lưu Hoằng Đồ nói: “Cảm ơn lời nói của huynh, và mệnh lệnh của mẹ huynh, tôi không dám bất cẩn mà tuân theo. Nhưng tôi có một vài điều muốn nói trước, nếu tôi có thể đoàn tụ với vợ cũ của tôi, tôi hy vọng người thê tử sau này sẽ đồng ý chiếm vị trí thứ hai.” Vì vậy, Vương Phượng Sơn huynh lại báo cáo, người mẹ gật đầu và nhìn người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ trẻ nói: “Khi điều đó xảy ra, vẫn chưa muộn để thảo luận.” Bởi vì cô ấy vốn là vợ của Lưu Hoằng Đồ, nhưng Hoằng Đồ vẫn không biết về điều đó, anh không bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra. Phượng Sơn ngay lập tức sắp xếp một phòng tân hôn cho họ trong quán trọ.

Vào ngày đại hỷ, những chiếc ghế kiệu đầy màu sắc xuất hiện giữa tiếng trống và âm nhạc, và những người phụ nữ mặc đồ thổ cẩm đỏ. Nhà họ Vương tổ chức hôn lễ hoành tráng cho cô con gái nuôi, tất cả họ hàng nhà họ Vương đều đến chúc phúc. Tiểu thư đội hoa trên đầu, đội vương miện và thắt nơ đỏ, Hoằng Đồ đích thân nâng khăn trùm đầu màu đỏ cho cô dâu. Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Lưu Hoằng Đồ, thiếu nữ không khỏi cười vui mừng. Người hầu trong nhà liền bẩm báo với phu nhân. Hoằng Đồ ban đầu không nhìn kỹ, nhưng trong lòng anh nghĩ: “Người phụ nữ này sao lại giống vợ mình đến vậy?”

Đến chiều, khi khách đã về hết, anh vào phòng trong, cầm nến bước ra, thiếu nữ ôm mặt khóc. Hoằng Đồ nắm tay cô và ngạc nhiên hỏi: “Nàng có phải là vợ cũ của Hoằng Đồ ta không?” Người phụ nữ trẻ nói: “Từ khi chúng ta chia tay, chàng vẫn ổn chứ?” Hoằng Đồ bật khóc. Rồi cùng thắp đèn kể về nỗi đau khổ, nhớ nhung sau chia ly, vui buồn lẫn lộn, hai người thật như sống lại một cuộc đời khác trong cõi bồng lai. Đến rạng sáng, khi người vợ đến gấp chăn thấy chiếc khăn tay cũ của mình trên giường, nàng hiểu ra người chồng luôn thương nhớ mình ngày đêm. Lòng cô vui mừng.

Sáng sau Hoằng Đồ đến Vương Phượng Sơn, quỳ xuống cảm ơn và nói: “Lòng tốt và sự chính trực của huynh khiến tôi không thể nào quên được.” Vương Phượng Sơn kinh ngạc hỏi chuyện gì đang xảy ra. Hoằng Đồ và vợ kể câu chuyện về cuộc hội ngộ của họ. Khi mẹ của Phượng Sơn nghe xong, bà cũng rất vui và nói: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao con gái không tùy tiện đùa giỡn trong chuyện lấy chồng trước đây.”

Sau đó, khi Hoằng Đồ chuyển đến Tân Thành, Vương Phượng Sơn đã giúp anh thành lập một trường học trong làng để dạy những trẻ nhà nghèo không có tiền đi học.

Nhớ lại những năm Càn Long thứ 50 và 51, nhiều nơi trong tỉnh Sơn Đông xảy ra hạn hán, mùa màng chết khô, bông khô héo, khung cửi ngành dệt ngừng hoạt động, nhân dân bơ vơ chờ chết. Quốc gia này đã thông qua các sắc lệnh miễn thuế của chính phủ và các chính sách cứu trợ, đồng thời xây dựng các biện pháp phòng chống thiên tai, rất toàn diện và tốt hơn bất kỳ giai đoạn nào trước đây.

Tuy nhiên, những người chết đói trong vùng hoang dã đã trở thành thức ăn của diều hâu, điều này nối tiếp nhau. Chao ôi, đúng là không có phương án cứu trợ thiên tai nào tốt! Ngoài ra, việc bán vợ và con gái rất nhiều, chính quyền tuy biết nhưng cũng không ngăn cấm, bởi nếu bán vợ con thì cha mẹ chồng vẫn có thể tiếp tục sống, nếu không thì gia đình họ cuối cùng sẽ trở thành những bóng ma trong khe núi. Có người bán đồ ăn trong chợ, người khác giật lấy rồi bỏ chạy, khi bắt kịp thì đã nuốt vào miệng rồi. Một nhóm khác hàng chục người cướp lương thực dọc theo ngôi làng và phóng hỏa vào ban đêm, vì vậy mọi nhà đều bị khóa cửa trước khi trời tối, và cả đêm không yên. Quả thật chỉ có một người trong hàng triệu người may mắn như Lưu Hoằng Đồ.

Thanh Chân biên dịch
Nguồn: epochtimes

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2022

TÁN THÁN CÔNG HẠNH HOÀ THƯỢNG TÔN SƯ (Thơ xướng hoạ)

 


Thành kính tưởng niệm Hoà Thượng Tân Viên Tịch thượng Lương hạ Phương.
Kính nguyện Giác Linh Hoà Thượng cao đăng Phật Quốc
Thành kính phân ưu cùng môn đồ pháp quyến

Thế phát xuất gia thuở ấu niên
Thiền môn Thiên Mụ học kinh thiền
Chuông khuya mõ sớm trồng hương tuệ
Kệ sáng kinh chiều dưỡng cội nguyên
Đảnh Lễ bổn sư trao tịnh giới
Lương Phương đệ tử hướng chơn miền
Linh Quang Báo Quốc sôi kinh sử
Trùng kiến Phước Duyên tịnh độ chuyên

Tịnh độ chuyên danh hiệu Phật trì
Đêm ngày thanh thản tâm từ bi
khiêm cung nhẫn nại không câu chấp
Từ tốn ân cần chẳng vướng si
Độ chúng tiếp tăng tâm rộng lượng
Xây chùa đúc tượng ý vô vi
Hoằng dương Phật pháp đền ân tổ
Nguyện mãn sen vàng hướng tịch quy…!

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Tu Viện An Lạc, California, 4:00 am 27-04-2022
Hậu Học-Thích Chúc Hiền (khể thủ kính đề)
 

Tán Thán Công Hạnh Tôn Sư
Kính họa bài: Tán Thán Công Hạnh Hoà Thượng Tôn Sư”của Thầy Chúc Hiền. Thành kính tưởng niệm Hoà Thượng Tân Viên Tịch thượng Lương hạ Phương. Kính nguyện Giác Linh Hoà Thượng cao đăng Phật Quốc
Thành kính phân ưu cùng môn đồ pháp quyến.

Xuất gia tu học thiếu thời niên
Thiền Mụ già lam chuông vẳng thiêng
Sớm tối nương Thầy tu diệu pháp
Trưa chiều niệm Phật kết lành duyên
Trì kinh sám hối xa trần cấu
Thính pháp toạ thiền lắng não phiền
Giới thể châu viên gương đức sáng
Lương Phương đạo nghiệp sáng thiền viên.

Thiền viên tịch tĩnh ánh từ bi
Chiếu phá vô minh thật diệu kỳ
Báo Quốc pháp đường nghiên bối diệp
Linh Quang Phật Viện phát quang huy
Tiếp tăng độ chúng trồng nhân hạnh
Giảng đạo xây chùa phá chướng nghi
Tịnh Độ hành trì miên mật nguyện
An tường viên tịch thẳng Tây quy

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Thích Dương Thành
( khế thủ kính họa)
 
 
Tán Thán Công Hạnh Tôn Sư
Kính họa bài: Tán Thán Công Hạnh Hoà Thượng Tôn Sư”của Thầy Chúc Hiền. Thành kính tưởng niệm Hoà Thượng Tân Viên Tịch thượng Lương hạ Phương. Kính nguyện Giác Linh Hoà Thượng cao đăng Phật Quốc
 
Xa nhà thọ pháp lúc hoa niên
Thiên Mụ chùa thiêng ngụ chốn thiền
Mõ tụng dày công yên chánh đạo
Tâm hoà mẫn trí sáng hồng duyên
Nương về cửa Tổ cầu thanh thản
Thảy hết đường danh gạt não phiền
Đức hạnh theo thời luôn trải khắp
Kinh huyền diễn giảng… tướng an nhiên.
 
 
An nhiên chẳng động… tánh luôn trì
Cửa Tổ hoằng truyền rõ pháp ghi
Giúp chúng khuyên tu… Xua hận khởi
Thương người xướng kệ… Lánh tình si
Tôn sư đạo nghiệp hoà muôn lối
 Pháp Viện thiền môn lặng vạn thì
Lợi lạc trần gian Ngài đã nguyện
Duyên đời trả hết… hướng Tây quy.

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật

28/4/2022
PT. Minh Đạo (Kính hoạ)

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2022

THIỀN SƯ HẠNH (Thơ)

 


101- Nguyên Thiều Thiền Sư Hạnh 

Nguyên Thiều Hoán Bích bậc cao tăng 
Chánh pháp hoằng dương sáng tổ tông 
Thập Tháp khai sơn rền pháp cổ
Hà Trung kiến tạo rạng thiền môn 
Kinh vàng giảng giải truyền tâm ấn 
Kệ ngọc trao bày hiển đạo phong 
Thạch trụ thiền gia ngời đức hạnh 
An nhiên quy tịch tỏa huyền không 

102-Thạch Liêm Hoà Thượng Thiền Sư Hạnh 
Thông kinh bác sử mộ thiền na
Từ bỏ trần gian quyết xuất gia 
Khắp chốn vân du tâm tĩnh lặng 
Nơi nơi thuỷ tại ý chan hoà 
Nguồn thiền sáng rạng soi nhân thế 
Nẻo đạo ngời trong nở tuệ hoa
Hoà Thượng Thạch Liêm gương đức sáng 
Thiền gia thạch trụ chiếu trăng ngà 

103-Minh Hoằng Tử Dung Thiền Sư Hạnh

An Nam trác tích dựng cơ thiền 
Thuận Hoá Minh Hoằng diễn đạo thiêng 
Kiến lập già lam hành chánh pháp 
Huân tu giới đức xiễn chơn viên 
Hoa tâm bừng nở ngời gương hạnh
Lối đạo rạng soi tỏa ánh nguyền
Năm tháng tiêu dao cùng nhật nguyệt 
Ấn Tông (*)thạch trụ sáng thiền nguyên 
—————
Chú thích: (*)Ấn Tông: Chùa Từ Đàm ngày nay.

104-Liễu Quán Thiền Sư Hạnh
( bát vĩ đồng âm)

Liễu Quán thiền sư ngộ đạo thiền 
Ứng cơ tiếp vật độ trần duyên
Uy nghi vững chãi ngời hoa nguyện 
Đức tướng trang nghiêm vẹn ý nguyền
Trí tuệ tinh tường âm pháp chuyển 
Từ bi thấm nhuận ấn tâm truyền 
Khơi dòng kệ ngọc trao nguồn thiện
Thiền phái châu lưu tỏa diệu nguyên

105-Tánh Không Giác Ngộ Thiền Sư Hạnh
( Hoà Thượng Sơn Nhân)

Tánh Không Giác Ngộ đấng Sơn Nhân
Xóm núi chùa Hang hổ phục hàng
Rau cỏ thay cơm nuôi chí đạo
Vỏ cây thế áo dưỡng thiền tâm
Tai ương dịch họa lan tràn thảm
Thần lực tăng nhân vận chuyển an
Cảm hoá vua, dân quy chánh đạo
Ung dung tự tại giữa non ngàn..!

106-Pháp Thông Thiện Hỷ Thiền Sư Hạnh

Pháp Thông Thiện Hỷ bậc thiền tăng
Long Ẩn non thiêng dựng pháp tràng
Mở cửa từ bi truyền diệu đạo
Khai nguồn trí tuệ chuyển mê tân 
Đồng Nai bến cũ in hình núi
Long Ẩn chùa xưa tỏa bóng sông
Thạch trụ thiền gia hành mật hạnh
Chuông mầu mõ diệu vọng kinh vàng

107-Tịnh Giác Thiện Trì Thiền Sư Hạnh 

Tịnh Giác Thiện Trì đến nước Nam
Linh Phong trác tích dựng thiền am
Hôm mai hái củi nuôi nguồn pháp 
Sớm tối trì kinh dưỡng suối âm
Hạnh đức ngời soi beo cọp kính
Uy nghi chói sáng vua quan tầm
Dũng Tuyền cổ tự vua xây cúng
Thiền tự Linh Phong sáng cõi tâm 

108-Minh Vật Nhất Tri Thiền Sư Hạnh 
( Bát vĩ đồng âm)

Minh Vật Nhất Tri học Phật thiền 
Tu hành miên mật độ trần duyên 
Chuông khuya mõ sớm gieo mầm thiện
Kệ sáng kinh chiều kết ý thiêng 
Liễu Quán nối dòng mưa pháp hiển
Kim Cang thừa tự ấn tâm truyền 
Đồng Nai thiền nguyệt soi hương nguyện 
Phật điện trang nghiêm sáng đạo viên 

109-Thành Đẳng Minh Lượng 
(Bát vĩ đồng âm)

Thành Đẳng tôn sư nối mạch thiền 
Kim Cang thiền tự dưỡng thiền nguyên 
Hành tung ẩn mật gìn tâm nguyện 
Hạnh đức cao thâm giữ chí nguyền
Nối pháp hưng long hoa tuệ hiển
Thừa thiền thạnh mãn ấn tâm truyền 
Độ sanh thoát tử trần ai chuyển 
Liễu Quán tông phong đượm phước duyên 

110-Thành Nhạc Ẩn Sơn Thiền Sư Hạnh 

Châu Thới non thiêng dựng cảnh thiền 
Ẩn Sơn thạch trụ mở thiền nguyên 
Nối đèn Chánh pháp truyền gia bảo
Thắp ánh minh đăng khải đạo huyền 
Hiển hiện từ tâm dìu vạn loại
Hoằng dương tuệ nghiệp giúp muôn duyên 
Tháng ngày thanh thản trồng hương bối
Pháp phái hưng long toả khắp miền 

111-Phật Ý Linh Nhạc Thiền Sư Hạnh 

Phật Ý thiền sư nối mạch thiền 
Đồng Nai Gia Định mở nguồn thiêng 
Từ Ân kiến lập xây chơn hạnh
Linh Nhạc hoằng dương tỏa diệu nguyền
Đức tuệ viên dung vang mọi nẻo 
Uy nghi ngời sáng rọi muôn duyên 
Từ bi trải khắp thành Gia Định 
Đạo nghiệp hưng long vững đạo nguyên 

112-Liễu Đạt Thiệt Thành Thiền Sư Hạnh

Tướng hảo tài hoa xiễn Phật thiền 
Tăng Cang Thiên Mụ độ trần duyên
Giảng kinh thuyết pháp khơi nguồn diệu 
Niệm Phật tham thiền mở mạch huyền
Chuyển hoá vô minh trừ nghiệp chướng 
Hành trì giới đức giữ vườn thiêng
Lòng không vẫn đục uy vang khắp
Liễu Đạt chân như vẹn chí nguyền.

113-Tổ Ấn Mật Hoằng Thiền Sư Hạnh

Xuất gia học đạo tuổi mười lăm 
Mẫn tuệ thông minh tinh tấn cần
Giới đức trang nghiêm vua kính trọng
Oai nghi tề chỉnh đạo nghiên tầm 
Tăng Cang Thiên Mụ rền uy đức 
Thạch Trụ Quốc Ân rạng ấn tâm 
Trùng hưng Thập Tháp thừa nghiệp tổ
Trùng kiến Quốc Ân đượm phước ân

114-Tổ Tông Viên Quang Thiền Sư Hạnh

Thuở nhỏ xuất gia học đạo thiền 
Siêng năng tu tập hạnh tinh chuyên
Phật kinh thông suốt truyền gia bảo 
Đạo giáo am tường độ thế duyên 
Đức hạnh cao ngời tăng tục kính 
Uy nghi đĩnh đạt vua quan truyền 
Giác Lâm trùng kiến trang nghiêm tự 
Phật đạo lưu thông toả diệu viên

115-Nhất Định Thiền Sư Hạnh

Xuất gia thuở nhỏ dưỡng thiền tâm
Phổ Tịnh tăng nhân thế độ ân
Thiên Thọ già lam chuông mõ vọng
Quốc Ân thiền tự giới kinh tầm
Giác Hoàng cổ tự Trú Trì nhiệm
Linh Hựu thiền môn Tăng Cang kham
Hương Thuỷ Dương Xuân An Dưỡng dựng 
Mẫu thân phụng dưỡng thân tâm nhàn 

Tu Viện An Lạc, California, 2:30 am, 07-03-2022
Học Học-Thích Chúc Hiền ( Kính đề)

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2022

CHÙM THƠ XƯỚNG HOẠ VỊNH CHÙA BỬU HIỆP (Đại Lộc - Quảng Nam)

 

 
1/Xướng:
 
VỊNH CHÙA BỬU HIỆP (Đại lộc - Quảng Nam)
 
Bửu Hiệp -đồi cao dưới ráng chiều 
Non xanh núi biếc -suối trong veo 
Vang  vang tiếng mõ lay hồn mộng 
Thoảng  thoảng trầm hương - tịnh ý khêu 
 Tục khách thưởng trà tâm vắng lặng 
Tao nhân vãng cảnh - mộng tan vèo 
Đêm khuya tĩnh tọa -trời trong vắng 
Nhẹ nhỏm lòng ai - ánh  nguyệt treo
 
Chùa lầu 14/1/2022
TT.Thích Như Giải (cảm đề)
 
Hoạ:
 
Vịnh Chùa Bửu Hiệp I
(bát vĩ đồng âm)
 
Bửu Hiệp chùa quê rạng ánh chiều
Vãng lai khách viếng khổ sầu tiêu 
Hương hoa thơm ngát vơi trần níu
Tùng cúc thắm tươi tỏ tánh dìu
Dòng suối trong veo tuôn nhạc diệu
Hồi chuông thanh thoát vọng âm siêu
Thiền quang nhật nguyệt hằng soi chiếu 
Thắng cảnh già lam tựa ngọc thiều.
 
California, 14-01-2022
Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền (kính họa)
 
VỊNH CHÙA BỬU HIỆP 1
 
Chùa thiêng Bửu Hiệp thoảng mây đèo
Mõ sớm kinh chiều giải khổ veo
Giúp chúng khai tâm rời hận vướng
Thương đời dạy pháp lấy từ đeo
Tôn nghiêm cửa Phật tai lìa khuất
Lẳng lặng thiền am tuệ khởi vèo
Phước huệ khuyên tu nhiều kẻ đến
Duyên trần ứng hoá độ người theo.
 
15/02/2022
Pt. Minh Đạo (Kính hoạ)
 
2/Xướng:
 
Vịnh chùa bửu hiệp ii
 
Thắng địa chung tay dựng đạo tràng  
Hậu sơn linh cảnh thật nghiêm trang 
Trẻ già chung sức tô bồi phước 
Tăng tục đồng lòng hướng phật quang 
Bửu hiệp rộng  khai dòng pháp nhủ 
Xóm quê hưởng trọn suối từ hàng  
Đường đời ai đã từng suy thịnh 
Chuông mõ hòa âm ý tĩnh an
 
Chùa Lầu, 14-01-2022
TT. Thích Như Giải (cảm đề)
 
Hoạ: 
 
Vịnh Chùa Bửu Hiệp II
(Bát vĩ đồng âm)
 
Bửu Hiệp thiền môn ánh đạo vàng
Vườn chùa cảnh trí diệu nghiêm trang 
Quan Âm thánh tượng trừ tai nạn 
Di Lặc tôn thân toả nụ quang
Đèn tuệ chiếu soi tâm trí sáng 
Suối từ tuôn chảy pháp âm vang 
Chuyển mê khai ngộ sầu đau cạn
Tăng tục cùng nhau dưỡng tánh an.
 
California, 14-01-2022
Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền (kính họa )
 
Vịnh Chùa Bửu Hiệp II
 
Thiền môn Bửu Hiệp khởi đàn tràng
Pháp bảo khai truyền xứng đạo trang
Chỉ rõ chơn nguồn lìa ẩn khuất
Khai truyền diệu kệ toả linh quang
Đường thênh dắt kẻ mờ xuôi lối
Nẻo thoáng rèn tâm loạn đúng hàng
Thấu triệt nguồn chơn nào vượng thịnh
Nương duyên tiếp độ vạn người an.
 
15/02/2022
Pt. Minh Đạo (Kính hoạ)
 
3/Xướng:
 
Vịnh Chùa Bửu Hiệp -Xã Đại Hiệp 
 
Bửu Hiệp già lam kết thiện duyên 
Trời thanh núi biếc -vượt Thần Tiên 
Địa linh hoa  ý  xây Tam bảo 
Phú hải hương tâm tạo cảnh thiền 
Chuông mõ tối khuya vơi cảnh tục 
Kệ kinh chiều sáng dứt ưu phiền 
Hậu sơn tiền lộ - khai từ ái 
Phật pháp xương minh - mát mọi miền 
 
Chùa lầu 14/1/2018
TT. Thích Như Giải 
 
Họa:
 
Tán Thán Công Đức 
( bát vĩ đồng âm)
 
Bửu Hiệp trú trì tạo thắng duyên 
Gần xa thiện tín trải tâm nguyền 
Dựng xây phước thiện nuôi chân nguyện 
Vun đắp nhân lành dưỡng thiện nguyên
Sám hối đêm ngày xa mé luyến
Trì kinh năm tháng kết bờ thiêng 
Trùng hưng Tam Bảo vơi trần nhiễm
Học pháp vô vi hướng đạo huyền 
 
California, 15-01-2022
Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền (kính hoạ)
 
Vịnh Chùa Bửu Hiệp III
 
Đây chùa Bửu Hiệp sáng trần duyên
Cảnh lặng lưng đồi tựa chốn tiên
Kẻ đến triêm ân nhờ kệ pháp
Người qua rõ đạo toả hương thiền
Xôn xao phố xá thời vơi tục
Bận rộn đồng nương lúc thoát phiền
Phước báu dương gian khơi tuệ Nhã
Lành trong cửa Phật chiếu bao miền.
 
15/02/2022
Pt. Minh Đạo (Kính hoạ)
 
Họa:
 
 BỬU HIỆP TỰ
 
Bửu Hiệp tên chùa mở phước duyên
Gìa lam quét dọn thỉnh thần tiên
Trang hoàng chánh điện nơi phàm tục
Khấn niệm từ tâm cõi môn thiền
Bát nhã thuyền đưa vào cực lạc
Lời kinh thuyết giảng xóa ưu phiền
Sinh linh bể khổ lòng khả ái
Hội kiến dâng mừng ngõ trúc thiên
 
 Đăng Nhựt Nguyễn
 
Họa:
 
 CHÙA BỬU HIỆP
 
Già Lam  Bửu Hiệp cảnh khang trang
Tọa xứ Trà Cân Phú Hải làng
Bá tánh chung lòng gieo phước thiện
Thập phương góp sức tạo duyên vàng
Thiền môn qui tụ tăng thành nguyện
Phật pháp hộ trì chúng thịnh an
Đồng hướng chân tu tâm kỉnh vọng
Khâm thầy lập tự đức lưu quang
 
Chung Đỗ
 
4/Xướng:
 
Vịnh chùa bửu hiệp 
 
Núi xanh  bao phủ cảnh thiền môn 
Chuông mõ công phu  nhẹ  cõi lòng  
Tiếng kệ vơi đi bao vọng niệm 
Lời kinh nhẹ nhõm những cầu mong 
Sương sa buổi sáng tâm thanh tịnh 
Gió mát trưa hè ý sạch  trong 
Tục khách vãng lai duyên thiện kết 
Bỏ buông tục lụy mới thong dong
 
Chùa Lầu, 
 
TT. Thích Như Giải 
 
 
Họa:
 
Vịnh Chùa Bửu Hiệp III
(bát vĩ đồng âm)
 
Đồi cao cảnh đẹp dựng thiền môn
Mõ sớm chuông khuya thanh tịnh lòng
Suối pháp đêm ngày tuôn diệu sóng
Vườn thiền năm tháng nở huyền bông
Tam quan hướng núi gìn tâm rộng
Tứ trụ vươn trời giữ tánh trong
Tăng tục viếng thăm vơi ảo mộng
Tinh thần khoan khoái bước thong dong 
 
California, 3:00 am, 15-01-2022
Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền (kính họa )
 
Vịnh Chùa Bửu Hiệp IV
 
Sắc núi mây trời phủ Phật môn
Hành hương vãn cảnh kẻ an lòng
Thầy khai trí Nhã nguyền tâm niệm
Pháp hiển kinh huyền lấy tuệ đong
Lận đận trần gian hoài bể khổ
Yên bình cửa đạo chỉ đời trong
Bao thời độ chúng từ bi dẫn
Xả hết tham cầu dứt hoạ rong.
 
15/02/2022
Pt. Minh Đạo (Kính hoạ)