Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

CƠN ĐAU TIM VÀ NƯỚC!



                                                                               CƠN ĐAU TIM VÀ NƯỚC
 

     Khi bạn đứng, cơ thể giữ nước ở phần dưới của cơ thể, khiến chân bạn sưng lên.    Khi bạn nằm xuống, cơ thể hạ xuống thấp hơn, do đó, thận thải nước dễ dàng hơn, độc tố cũng dễ dàng loại bỏ hơn.
    
RẤT QUAN TRỌNG, xin hãy ghi nhớ:
- 2 ly nước sau khi thức dậy - giúp kích hoạt các cơ quan nội tạng
- 1 ly nước 30 phút trước bữa ăn - giúp tiêu hóa
- 1 ly nước trước khi tắm - giúp giảm huyết áp
- 1 ly nước trước khi đi ngủ - tránh đột quỵ hoặc đau tim.
  Kết quả một số công trình nghiên cứu cho thấy trước khi đi ngủ, uống một cốc nước có thể giúp phòng ngừa chứng tai biến mạch máu não.
    
Trong thực tế, những trường hợp tai biến mạch máu não thường xảy ra vào sáng sớm. Sau một đêm dài cơ thể không được cung cấp nước, máu trở nên đặc hơn, và đây là một trong những nguyên nhân dễ dẫn đến tai biến mạch máu não.
    Trong một ngày, máu có lúc đặc lúc loãng, đồng thời có một quy luật nhất định.
    Buổi sáng, từ 4 giờ đến 8 giờ, là lúc máu đông đặc nhất, sau đó dần dần loãng ra, đến khoảng 12 giờ đêm là thời điểm loãng nhất, rồi dần dần đặc lại, và đến buổi sáng hôm sau lại lên đến đỉnh cao.
   
- Vì vậy, mỗi chúng ta, nhất là những người lớn tuổi, buổi tối trước khi đi ngủ nên uống khoảng 200 ml nước (chừng một cốc), thì sáng ngủ dậy, không những máu không bị đặc mà còn loãng ra.
   Các chuyên gia y học cũng khuyên rằng, buổi tối trước khi đi ngủ uống nước khiến cho máu loãng ra, có lợi cho sự tuần hoàn của mạch máu, giúp phòng chống tai biến mạch máu não.
   -Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai biến mạch máu não, sự đông đặc của máu tăng lên chỉ là một trong những nguyên nhân gây bệnh.

     Tuy nhiên, có thể khẳng định thói quen uống nước trước khi đi ngủ có tác dụng nhất định đối với việc phòng chống tai biến mạch máu não.
       LÀM SAO ĐỂ SỐNG QUA CƠN ĐAU TIM KHI BẠN Ở 1 MÌNH
   Người bệnh khi lên cơn đau tim thì tim họ sẽ đập loạn nhịp, yếu.
  Sau đó, họ cảm thấy choáng, uể oải.
  Khi bắt đầu cảm thấy như thế, thì chỉ còn 10 giây nữa họ sẽ ngất.
  Tuy nhiên người bệnh có thể tự giúp mình bằng cách
ngay lập tức ho rất mạnh, rất dài và rất sâu (như khạc đờm từ sâu trong ngực).
  Đồng thời, trước và xen kẽ mỗi cơn ho người bệnh hít 1 hơi thật sâu.
  Người bệnh cần lặp lại hít thở sâu và cơn ho như trên mỗi 2s,
chỉ dừng lại cho đến khi cảm thấy tim đập trở lại bình thường và người có thể giúp đỡ đến.
  Hít thở sâu giúp cho oxy vào phổi nhiều hơn bình thường và mỗi cơn ho dài, mạnh, sâu
giúp bóp mạnh quả tim làm cho máu lưu thông.
1 bác sĩ tim mạch nói rằng, nếu mỗi người đọc được thông tin này
mà chia sẻ cho 10 người biết thì chúng ta sẽ cứu được ít nhất 1 người.
     Xin vui lòng chia sẻ!
                                                                               Nguồn Dr Azhar Sheikh


 

 

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

CÂU CHUYỆN Ý NGHĨA



   Một hôm, thầy giáo ra bài cho toàn lớp học như sau:
- Từ nay đến cuối tuần, mỗi người trong chúng con hãy tìm quan sát một cây bông tầm thường mọc bên lề đường không được người ta chú ý và đặt tên cho đàng hoàng, nhưng chỉ được gọi bằng một tên chung là hoa dại, không có giá trị gì cả.
  Cả lớp học hăng say thực hiện điều thầy giáo muốn. Mỗi em cố gắng cầm theo một kính lúp quan sát, nhìn xem thật kỹ những đường nét cấu tạo vành hoa, những màu sắc tươi đẹp.
  Sau một tuần lễ, từng học trò thi đua nhau mô tả những nét đẹp của bông hoa mà mình đã quan sát được. Cả lớp đều công nhận rằng: những loại hoa dại bị khinh thường kia đều có một vẻ đẹp tuyệt vời không ngờ được, mà cũng không ai có thể bắt chước tạo ra những vành hoa, những màu sắc đầy sức thu hút như vậy.
  Cuối cùng, thầy giáo lên tiếng kết luận:
- Chúng con đã có kinh nghiệm rồi đó, nếu chúng ta chú ý quan sát, dành thời giờ để quan sát, thì cả vật tầm thường nhất như cây hoa dại kia cũng sẽ xuất hiện thật tuyệt đẹp.
   Áp dụng vào mối tương quan giữa người với người, chúng con hãy nhớ điều này:
   Mỗi một người là một kỳ công tuyệt đẹp của Ðấng Tạo Hóa, là một thế giới nhiệm mầu đầy sức thu hút mà ta không bao giờ có thể quan sát cho biết được. Nét đẹp, sự cao cả của mỗi người đều khác nhau và xem ra như mênh mông không có giới hạn.
   Thế nhưng mỗi người chúng ta không có thời giờ dành cho nhau để tìm hiểu nhau, để chiêm ngưỡng những nét đẹp và sự cao cả của nhau. Chúng ta chỉ biết nhau một cách hời hợt bên ngoài, chỉ nhớ ghi nhận những tật xấu, những khuyết điểm, những lỗi lầm mà quên đi không nhìn đến sự cao cả, sự đẹp đẽ duy nhất của người ta gặp. Ta không có được tất cả những gì và những ai ta thích, nhưng hãy thích những gì ta có và những ai ta gặp thường ngày.
   Ước chi những nhận định trên thức tỉnh mỗi người chúng ta xét mình về mối tương quan đối với anh chị em xung quanh. Chúng ta thật sự có dành đủ thời giờ để hiểu biết, để chiêm ngưỡng những điều tốt nơi anh chị em xung quanh hay không? Hay vì gặp thường mỗi ngày mà ta có thái độ coi thường, không kính trọng? Hay vì phải va chạm, đương đầu với những vấn đề phức tạp ta gặp trong cuộc sống thường ngày do chính ta và do anh chị em xung quanh gây nên mà ta không còn đủ nghị lực tinh thần, không còn hứng thú nhìn thấy những nét cao đẹp nơi con người, nơi những người ta gặp hằng ngày nữa?
                                                                                    Nguồn Internet

 


Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

THẦN DƯỢC BỊ BỎ QUÊN. . ..


                           5 tác dụng bất ngờ của gừng với sức khỏe
 Không chỉ giúp bạn giảm cân và hỗ trợ tiêu hóa, gừng còn ngăn ngừa, chống lại ung thư và chữa đau bụng kinh. 
                Không chỉ là một loại gia vị phổ biến trong các món canh, xào, gừng còn là loại thảo mộc có ích cho sức khỏe. Dưới đây là vài công dụng ít ngờ từ loại gia vị này, theo Sg.theasianparent.
   Giảm cân
   Gừng chứa một "nhà máy" sinh nhiệt giúp cơ thể chúng ta đốt cháy chất béo. Nó cũng được cho là làm tăng tỷ lệ trao đổi chất lên 20%. Ngoài ra, người ta cũng phát hiện ra rằng thức uống chứa gừng nóng dùng kèm trong bữa ăn giúp giảm sự thèm ăn. Điều này có nghĩa là bạn sẽ giữ được cảm giác no lâu hơn và ăn ít hơn.
    Giảm sự khó chịu của dạ dày
    Gừng đã được chứng minh là một loại thuốc giúp trung tiện tốt, vì thế giúp bạn chống lại cảm giác đầy hơi. Nó cũng giúp chống lại các triệu chứng say tàu xe như buồn nôn, nôn và chóng mặt. Hiệu quả hơn hầu hết loại thuốc tây, gừng là một liệu pháp tự nhiên khi bạn đang cố gắng làm giảm bớt sự khó chịu của dạ dày.
   Ngăn ngừa và chống lại ung thư
   Các nghiên cứu cho thấy chiết xuất từ toàn bộ củ gừng có tác dụng ức chế tăng trưởng và hiệu quả tiêu diệt hàng loạt tế bào ung thư mà không ảnh hưởng tới các tế bào khỏe mạnh quanh chúng. Trong khi các thử nghiệm vẫn tiếp tục được thực hiện, gừng đã được chứng minh, không như nhiều loại thuốc chữa ung thư, nó không khiến khối u biến đổi theo kiểu xuất hiện trở lại to hơn và nguy hiểm hơn.

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

ĐÍCH ĐẾN CUỐI CÙNG



                                                                               Đích đến Cuối cùng 
    Tại chùa Tô Châu bên Tàu có một nhà sư tên gọi là Viên Thủ Trung, nổi tiếng là tu hành đắc đạo. Nhà sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cái quan tài con bằng gỗ bạch đàn, dài độ 3 tấc, có một cái nắp đậy, mở được.
    Khách đến chơi trông thấy thường tò mò tra hỏi, nhà sư trả lời: "Người ta sống tất có chết, mà chết thì vào ngay cái này. Tôi thực lấy làm lạ, người đời ai cũng chỉ biết có phú quý, công danh, tài sắc thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời, chẳng biết đến cái chết là gì... Mỗi khi có việc không được như ý, tôi cầm lấy cái quan tài mà ngắm, tức khắc tôi cảm thấy được yên ổn trong tâm hồn ngay".
    Con người sở dĩ chạy theo tiền tài danh vọng đến độ chà đạp trên người khác là bởi vì con người không nghĩ đến cái chết đang rình rập sau lưng. Khi tử thần xuất hiện, thì con người không kịp mang theo bất cứ một tài sản nào. Cái chết chỉ trở thành đáng sợ khi con người còn quá nhiều dính bén đối với trần thế này. Trái lại, được ôm ấp suy ngẫm mỗi ngày, cái chết sẽ trở thành một người bạn đồng hành giúp con người vượt qua được mọi chán chường, bận tâm thái quá...
    Trong tất cả mọi sự, người khôn ngoan đích thực luôn nghĩ đến cùng đích.
                                                                  Nguồn Internet

 

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

KHÁC BIỆT GIỮA STROKE VÀ HEART ATTACK

                                                                  Khác biệt giữa Stroke và Heart Attack
                                                                         Bác sĩ Nguyễn Ý Đức
    Stroke tiếng Việt gọi là Đột Quỵ hoặcTai Biến Mạch Máu Não, còn Heart Attack là Cơn Đau Tim. Hai bệnh có một số điểm giống và khác nhau đôi khi cũng khó mà phân biệt.
   -Cả hai đều gây ra do sự gián đoạn cung cấp máu cho mỗi bộ phận là não và tim
   -Cả hai đều cần được cấp cứu tức thì vì hậu quả của bệnh tùy thuộc vào điều trị sớm hay muộn.
  -Triệu chứng của hai bệnh đều khác nhau.
   Nhận diện và nhớ được sự khác biệt về dấu hiệu báo động sự xuất hiện giữa hai bệnh đôi khi cũng gây bối rối cho nhiều người. Xin cùng tìm hiểu về hai bệnh này.
   Trước hết, xin nhấn mạnh là các tế bào trong cơ thể hoạt động được đều nhờ chất dinh dưỡng và dưỡng khí do dòng máu cung cấp. Gián đoạn sự cung cấp này sẽ đưa tới rối loạn chức năng cho bộ phận đó rồi cho toàn cơ thể. Não bộ và tim là hai bộ phận chủ chốt của cơ thể và rất nhậy cảm với sự thiếu cung cấp nguồn nhiên liệu để hoạt động, dù sự gián đoạn chỉ trong vài phút đồng hồ.

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

TRI ÂN THẦY CÔ GIÁO

    Lời chúc mừng của cháu Lê Vũ Nguyên Bảo lớp 8 Trường Lê Quý Đôn TP.HCM (Cháu nội của cô Võ Thị Hồng) nhân ngày tri ân Thầy Cô giáo 2013 :
   Chắn hẳn trên đời nầy không ai có thể thành công nếu thiếu đi bàn tay nâng đỡ của thầy cô giáo và cũng vì lẽ đó mà đã xuất hiện ra ngày 20/11 hay còn gọi là "Ngày tri ân Thầy Cô".
  Thật may thay tôi cũng có một Cô giáo lúc nào cũng yêu thương và chăm sóc tôi hết lòng! Và cũng nhờ ngưới Cô nầy mà đã đưa tôi vào thế giới văn chương thuở nào mà tôi cũng không hề biết nữa! Đó chính là Bà Nội tôi.Tôi cũng chẳng biết gì hơn ngoài việc cám ơn Bà đã dạy dỗ và chăm sóc cho tôi nên người đến tận bây giờ.  Bà hãy rán sống với cháu bà nhé. Nhân ngày 20/11/2013 cháu kính chúc Bà có một ngày nhà giáo VN thật ý nghĩa và hạnh phúc.
                                                              Cháu yêu của Bà
                                                             Lê Vũ Nguyên Bảo.




    

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

TRI ÂN THẦY CÔ

                                                                                   

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

NHỮNG CÔ GIÁO SINH TỒN. . . . . .

                                                                           
                                                                             Những cô giáo sinh tồn trên mặt đất
                                                                             Bước chân đi không gõ nhịp sen hồng
                                                                             Bài học thuở ban sơ tôi không thuộc
                                                                             Ở nơi nào lục tím sẽ đơm bông
                                                                                                                      Bùi Giáng


     

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

BÀI HỌC ĐẠO LÝ



 bài học đạo lý
                Vết sẹo
 Một cậu bé trao thư mời   mẹ tham dự buổi họp  phụ huynh đầu tiên ở   trường tiểu học. Điều cậu lo sợ đã thành sự thật khi mẹ cậu nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ và cậu bé rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một phụ nữ đẹp, nhưng mẹ cậu có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn kia.
Tại buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo về vết sẹo của mẹ: “Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy thân mình che cho nó. Tôi bị cây xà quật mạnh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn có một anh lính cứu hỏa đã lao vào cứu cả hai mẹ con tôi”.
Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt: “Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm”. Đến đây cậu bé chạy ra khỏi chỗ núp, nhào về phía mẹ nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
Theo sách Học làm người) 
                BÀI HỌC ĐẠO LÝ:
        Có một câu chuyện thương tâm xảy ra trong trận động đất tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Khi căn nhà sắp sửa đổ ập xuống, người mẹ ôm vội vàng đứa con vào lòng che chắn. Và căn nhà đổ xuống chôn vùi tất cả. Đội cứu hộ dò theo tiếng khóc của em bé, đào bới tiếp cận vào bên trong cứu được em bé, nhưng bà mẹ thì đã chết trong tư thế đang ôm đứa con, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động có lời nhắn: “Con ơi! Nếu con được sống, con luôn nhớ rằng: Mẹ rất yêu con!”.
       Một câu chuyện khác của Vương Hằng Tích (Trung Quốc) kể về người “mẹ điên” (bản dịch của Trang Hạ) rất xúc động, khiến ta vừa đọc vừa khóc: Người mẹ điên ấy thật là tội nghiệp! Thôn xóm khinh bỉ xa lánh đã đành, đằng này những người thân trong gia đình cũng ruồng bỏ. Khi “mẹ điên” trở về nhà thì đứa con biết được mẹ mình không bình thường cũng không muốn nhận mẹ. “Mẹ điên” không quan tâm điều đó, trong lòng mẹ luôn yêu con và liều cả mạng sống bảo vệ cho con. Đứa con cảm nhận được sự hy sinh ấy và vô cùng yêu quý mẹ. Mẹ hái đào dại trên núi hỏi con ăn có ngon không. Con thương mẹ quá nên nói dối rằng ngon. Mẹ tưởng thật lại leo núi hái đào dại cho con và kết quả bà “mẹ điên” đã rơi xuống vực chết thảm trên tay còn nắm chặt quả đào.
       Người mẹ trong “Vết sẹo” là người mẹ phương Tây, còn người mẹ trong hai câu chuyện kia là của người mẹ phương Đông. Dù cho mẹ là ai, da trắng hay da màu, là mẹ điên hay mẹ bình thường, xinh đẹp hay có vết sẹo xấu xí… thì tình mẹ luôn vẹn nguyên, trong ngần và tinh khiết. Đó là tình thương con vô điều kiện, dám hy sinh thân mạng của mình cho con được sống như những bà mẹ trong ba câu chuyện trên. Người mẹ có vết sẹo trên khuôn mặt may mắn hơn hai người mẹ kia là còn sống sót để chăm sóc đứa con thơ dại của mình, dù cho khuôn mặt đã biến dạng không còn xinh đẹp như xưa. Mẹ không muốn kể công ơn này với đứa con yêu quý đã được mẹ cứu sống.
      Và mẹ trở nên cao cả dường nào! Một ngày nào đó đứa con biết được bí mật này và sẽ thương được mẹ hơn bao giờ hết. Sắc tướng đối với con lúc ấy không còn quan trọng nữa. Vết sẹo trên khuôn mặt mẹ trở nên xinh đẹp lạ lùng! “Mẹ điên” trở thành một cô tiên của đời con. Những đứa con lúc trước chưa yêu quý mẹ, nay đã thương được mẹ rồi, thương vô bờ bến! Bởi vì ngoài mẹ ra có ai thương con hơn mẹ? Có ai dám quên cả mạng sống của mình vì con?
Kinh Phật dạy: “Cha mẹ ở nhà như Phật còn tại thế”. Mới biết rằng mẹ là tài sản quý hơn cả châu báu bạc vàng. Mẹ là người bạn lớn luôn có mặt bên cuộc đời con như một thiên thần hộ mệnh. Câu chuyện ở trên là minh chứng rõ ràng về mẹ, là bài học quý giá cho những ai chưa thương kính mẹ, vẫn còn xấu hổ vì có mẹ chưa hoàn hảo lắm. Mọi sự vật trên đời sẽ thay đổi nhưng tình mẹ thì vẫn y nguyên, tràn đầy dẫu cho thân tứ đại vô thường tang thương dâu bể.
                                                                                                          ST

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

BIẾT SỐNG TRONG VÔ THƯỜNG

                                                                               BIẾT SỐNG TRONG VÔ THƯỜNG
           
CHẾT LÀ LẼ ĐƯƠNG NHIÊN
     Trời hửng nắng, ta trở dậy, mệt nhoài, như mới hôm qua ta còn khoẻ, nói chuyện tới khuya, giờ đây mình đã ngã bệnh chỉ sau một đêm. Bởi thế, nói đến vô thường ai cũng thấy buồn chán và ngán ngẩm làm sao; chỉ trong chớp mắt, trong khoảnh khắc, mọi việc đều đã thay đổi một cách nhanh chóng, mới thấy đó rồi mất đó, cuộc sống quá mong manh, tạm bợ. Vì vậy, vô thường có thể là một bài hát buồn đối với nhiều người. Có một câu chuyện nói về sự vô thường như sau:
    Thấy một chú tiểu đang tưới cây, một người khách hỏi, “đã biết cuộc đời là vô thường, sao chú còn chăm sóc thứ ấy làm gì cho tốn công, vô ích?”
    Chú tiểu đáp, “dạ xin thưa, nếu mọi vật đều là thường, thì đâu cần chúng con chăm sóc để làm gì?”
     Bởi vô thường nên mọi hiện tượng, sự vật trên cõi đời này đều thay đổi, biến thiên theo thời gian. Mới hồi sáng thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu, trẻ trung yêu đời, muốn làm gì cũng được; ấy thế mà buổi chiều, mình lại xìu như bánh bao chiều, mệt mỏi, chán chường, thất vọng, lo âu, sợ hãi. Chính vì vậy mà Phật dạy, “cuộc đời là mộng huyễn”; còn chúng ta thì cho rằng, cuộc đời này vốn là thường còn mãi mãi.
    Vậy xin hỏi hết tất cả mọi người, thế gian này có phải là mộng huyễn hay không? -  Đời là một giấc mộng dài, là một đám sương mù, là một làn điện chớp, có đó rồi không đó, tích tắc rồi tan biến, nên Hoà thượng Trúc Lâm mới nói bài Mộng như sau:
Gá thân mộng, dạo cảnh mộng,
Mộng tan rồi, cười vỡ mộng.
Ghi lời mộng, nhắn khách mộng,
Biết được mộng, tỉnh cơn mộng.
    Đời người cũng vậy, và tất cả muôn loài vật cũng lại như thế. Vô thường là một lẽ thật chung cho tất cả thế gian, không phải của riêng ai, mọi người đều có quyền thấy biết, nhìn nhận như vậy, không phải của người này, mà cũng không phải của người kia. Bởi vô thường nên mọi sự vật có thể đổi thay, vì đổi thay nên ta mới khổ.
    Sống trên cõi đời, ai cũng muốn nắm giữ đủ thứ hết, giữ không được thì sinh ra tiếc nuối, buồn khổ. Cũng từ vô thường, nên thân này mới có sinh-già-bệnh-chết, rồi yêu thương xa lìa khổ, oán ghét gặp nhau khổ, mong cầu không được khổ, và sự thịnh suy của thân này cũng khổ. Do đó, Phật dạy, “cái gì có tướng là hư hoại”. Ta gọi chung cho mọi sự thay đổi, hư hoại đó là vô thường. Đức Phật dạy trong Kinh Kim Cang:
                   Tất cả pháp hữu vi,
                   Như mộng huyễn bào ảnh,
                   Như sương, cũng như chớp,
                   Phải nên quán như thế.
    Như Lai Thế Tôn nhờ tu chứng dưới cội Bồ Đề nên Ngài thấy rõ ràng, từ con người cho đến muôn loài vật, như mặt trăng, mặt trời, trái đất, núi rừng, ao hồ, sông suối, hoa lá, cỏ cây…, đều phải theo một định luật chung muôn đời của vũ trụ, là phải thay đổi, không có cái gì đứng yên hay trường tồn mãi mãi trên thế gian này.
    Ấy thế mà, vẫn có một số người quan niệm rằng, thế gian này thường còn mãi, nên mặc tình đắm say, lao vào vui chơi, hưởng thụ quá đáng, để rồi đánh mất đi nhân cách và phẩm chất làm người, nên ngày càng rơi vào hố sâu tội lỗi; hạng người này đáng thương hơn là đáng ghét. Chính vì vậy, hôm nay, chúng tôi xin chân thành chia sẻ pháp thoại “biết sống trong vô thường”.
    Vậy vô thường có nghĩa là gì?
    Thưa tất cả quý Phật tử, “vô” có nghĩa là không, “thường” nghĩa là thường có. Vô thường có nghĩa là không thường còn, không bền chắc lâu dài, dù nhỏ bé như hạt bụi, hoặc lớn như mặt trời, mặt trăng, cũng đều phải chịu sự chi phối thay đổi, tan rã, chuyển biến theo thời gian, hoặc chậm hay mau mà thôi. Vô thường tạm chia thành ba loại: Thân vô thường, tâm vô thường, hoàn cảnh vô thường.
    Trước tiên, chúng ta cùng nhau tìm hiểu về thân vô thường xem nó như thế nào và chuyển biến ra sao.
    Thân này từ đâu có? Theo lời Phật dạy, thân này muốn có được phải hội đủ ba điều kiện: phải có cha mẹ quan hệ với nhau, cùng kết hợp tinh cha với huyết mẹ và nghiệp thức của một chúng sinh, chung hợp lại thành bào thai, bào thai lớn lên nhờ sự nuôi dưỡng bằng máu huyết và hơi ấm của người mẹ, đến khi mở mắt chào đời, hít thở khí trời, bú sữa mẹ hay sữa hộp, rồi dần dần biết uống ăn và lớn khôn. Thân thể này sống được là nhờ bốn đại giữ gìn, cộng với uống ăn và hít thở khí trời mà sống còn.
    Thân này sống được nhờ bốn đại bên trong kết hợp với bốn đại bên ngoài được đưa vào hằng ngày, như chất cứng gọi là đất, chất lỏng là nước, nhiệt độ trong người gọi là lửa, và sự hoạt động của thân là nhờ gió. Vì thế, sự hình thành của thân này là một chuỗi dài vay mượn liên tục. Nếu chúng ta thở ra mà không hít vào coi như chết. Vậy mà có người cho rằng, thân này thường còn mãi mãi; nhưng thực tế có phải vậy không? Chúng ta thử nhìn lại xem, trên đời này có ai trẻ mãi không già, khoẻ mạnh hoài không đau bệnh, sống hoài mà không chết. Chắc chắn là không! Tại sao vậy? Vì ai cũng phải chịu quy luật của sự vận hành già-bệnh-chết chi phối. Chính đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn phải xả bỏ báo thân này khi Ngài 80 tuổi, huống hồ là chúng ta.
     Quy luật vô thường già-bệnh-chết không hẹn cùng ai, giống như đoá hoa phù dung sớm nở, tối tàn. Phật dạy, muôn loài vật ở thế gian này đều vô thường để mỗi người chúng ta biết mà không quá chấp chặt, dính mắc vào xác thân này để làm khổ đau cho mình và người.
    Đã chịu sự chi phối của vô thường thì thân này đâu có thật, do chúng ta lầm chấp thân này là ta, là tôi, là của tôi, từ đó sinh ra tham lam, ích kỷ, tìm cách vơ vét về cho riêng mình mà làm tổn hại người khác.
     Đã làm người, ai có mặt trên cuộc đời này, không ít thì nhiều luôn bị bất hạnh, khổ đau bám víu vào thân phận con người. Cái mà tất cả mọi người đang lo sợ nhất chính là cái chết; vì thế, một số người cố tìm cách luyện thuật trường sanh bất tử để sống đời, nhưng có mấy ai được thoát chết bao giờ đâu?
     Thuở Phật còn tại thế, có một thiếu nữ dáng vẻ mảnh khảnh, ốm yếu, nghèo khổ, sống tại thành Xá Vệ, tên là Kisa (có nghĩa là cô gái ốm yếu). Khi lớn lên, cô cũng có chồng như bao người con gái khác; nhưng bị mọi người bên chồng khinh khi, coi thường, vì cô thuộc giai cấp hạ liệt, thấp kém, ở đợ, làm mướn.
   Từ khi đứa con trai đầu lòng ra đời, cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi, cô được mọi người bên chồng đối xử tốt đẹp và quý mến hơn. Nhưng bất hạnh thay, chẳng được bao lâu, đứa con của cô qua đời vì cơn bạo bệnh. Đứa con chết làm người con gái ấy gần như điên loạn; dù đau khổ đến tột cùng, cô vẫn hy vọng sẽ có người cứu được đứa con của mình sống lại, nên ôm xác con đi tìm thầy cứu chữa.
     Nhìn cảnh tượng thảm não, thất tha thất thểu lê từng bước chân để tìm thuốc cải tử hoàn sinh cho con mình, mọi người nhìn theo chỉ biết ngậm ngùi, thương tiếc; bởi việc cứu sống đứa trẻ là điều không thể được mà người con gái ấy vẫn nuôi hy vọng.
PHẬT CHỮA TÂM BỆNH
          Có người vì quá xót thương, nên đã hướng dẫn cô đến gặp Như Lai Thế Tôn, mong nhờ đức Phật tế độ. Khi đến, cô tha thiết cầu xin Như Lai Thế Tôn cứu sống cho con mình. Biết được nhân duyên sâu xa, đức Phật liền hứa sẽ giúp cô cứu sống đứa trẻ. Nghe vậy, lòng cô dâng trào lên niềm hy vọng vô biên, cô nghĩ con mình chắc chắn được cứu sống.
    Chờ cho nhân duyên đã chín mùi, đức Phật liền chỉ dạy, “này thiếu nữ, con hãy đến nhà nào chưa từng có người chết xin về đây cho ta vài hạt cải, ta sẽ cứu sống đứa bé cho con. Tin chắc rằng con mình sẽ được cứu sống nếu có được vài hạt cải trong một gia đình không có người chết, cô liền phấn khởi ra đi, trong lòng mừng thầm vô hạn. “Hạt cải nhà nào cũng có”, cô nghĩ như thế, nên sung sướng đến tột cùng, lòng tràn đầy hy vọng, vì trong chốc lát đây, con cô sẽ được cứu sống nhờ những hạt cải nhiệm mầu ấy.
    Hạt cải thì nhà nào cũng có, nhưng tìm nó trong một gia đình không có người chết thì quả thật là không thể được. Bởi vì sao? Vì nhà nào cũng có người chết. Cô thất tha, thất thểu đi hết làng trên xóm dưới, từ làng này qua xóm nọ, cô đi khắp hang cùng hốc hẻm, nhưng không tìm ra một gia đình nào không có người chết như yêu cầu của Như Lai Thế Tôn.
        Quá thất vọng và mệt mỏi, cô ngã quỵ bên lề đường, trên tay vẫn còn ôm chặt xác con của mình. Thế là bao nhiêu hy vọng không còn nữa. Cô nhìn con với lòng trìu mến, dù xác đứa bé đã cứng đờ. Lúc này, cảm giác rùng rợn cùng với sự thương tâm phủ đầy trong lòng cô; bỗng nhiên, tâm trí cô loé lên một tia sáng, cô hiểu rằng, trên đời này, ai rồi cũng sẽ chết, chỉ đến sớm hay muộn mà thôi, đau thương mất mát là một sự thật của kiếp người, yêu thương mà phải xa lìa đó là một nỗi khổ, niềm đau, có hợp phải có tan, đó là định luật nhân duyên quả của cuộc đời.
     Trong sự đau khổ tột cùng, cô đã nhận ra, có sinh là có chết, ai rồi cũng phải lần lượt như vậy, chỉ đến sớm hay muộn mà thôi. Từ nhận thức sáng suốt đó, cô không tìm hạt cải nữa, mà đem xác con mình vào rừng Thi Lâm (theo phong tục, tập quán Ấn Độ, xác người chết đem bỏ vào rừng cho thú ăn), rồi thanh thản trở về bạch Phật, “Kính bạch Thế Tôn, con đã tìm ra hạt cải của sự vô thường rồi, con đã đưa xác đứa bé bỏ vào rừng. Bây giờ con cảm thấy trong lòng thoải mái và nhẹ nhõm hơn”.
    Nhân đó, đức Phật khai thị đạo lý duyên sinh trong cuộc sống cho cô nghe, “trên đời này, có sinh là có tử, yêu thương xa lìa khổ, không có cái gì là cố định cả, tuỳ theo nhân duyên, tuỳ theo điều kiện mà nó đổi thay sớm hay muộn mà thôi”.
    Ngang đây, cô chứng được quả Dự Lưu, tức đã vào dòng Thánh, từ nay về sau không còn đoạ vào ba đường ác: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Sau đó, cô phát tâm xin đức Phật cho xuất gia làm Tỳ kheo ni; nhờ luôn siêng năng, tinh tấn tu hành, cuối cùng cô đã chứng quả A-La-Hán.
     Khổ đau luôn bám víu thân phận con người, khổ đau về vật chất như thiếu cơm ăn, áo mặc, rồi đến cái khổ vì già-bệnh-chết, nên ngày xưa người ta hay cố gắng luyện thuật trường sinh bất tử để sống đời, nhưng có ai không chết bao giờ đâu?
Như ông Bành Tổ sống đời,
Tám trăm tuổi thọ nay thời còn đâu.
     Ngày xưa, người ta đồn rằng, ông Bành Tổ bên Trung Hoa do luyện được trường sinh bất tử, nên mạng sống được kéo dài đến 800 tuổi. Đó là truyền thuyết của thời xa xưa, nhưng trên thực tế thì hiếm thấy và ít có.
    Trong nhà Phật không quan trọng sống lâu hay chết yểu, nếu sống 100 năm mà không làm gì được lợi ích cho ai, thì sống như vậy cũng không có giá trị gì về kiếp nhân sinh. Một ngày chúng ta có mặt trong cuộc đời là một ngày ta biết buông xả tham lam, sân hận, si mê, và sẵn sàng bố thí, cúng dường, giúp đỡ, sẻ chia khi có nhân duyên; thấy người khó khăn, thiếu thốn ta sẻ chia hay nâng đỡ, thấy người bệnh ta chăm sóc, hỏi han, động viên, an ủi... Khổ đau được chia ra làm hai phần:Khổ về thân, khổ về tinh thần.
    Thân thì phải sinh-già-bệnh-chết nên khổ. Tâm thì yêu thương xa lìa khổ, oán ghét gặp nhau khổ, mong cầu không được khổ. Chúng ta không thể diễn tả hết được nỗi khổ, niềm đau của kiếp người. Có thân là có khổ, không ít thì nhiều, ai cũng đều phải như vậy. Thế mà chúng ta ít có ai nghĩ đến điều này.
     Khi mới sinh ra thì ta khóc, mọi người cười. Cái khổ trước tiên là người mẹ phải mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, đến ngày sinh nở trông cho mẹ tròn con vuông, đó cũng là một nỗi khổ, niềm đau.
     Già thì da nhăn, mắt mờ, tai điếc, đi đứng khó khăn, đa số sống phải nhờ vào sự chăm sóc của con cháu; nếu thiếu tu thì phiền não, trách móc con cháu, nên nói già hay sanh tật là vậy đó.
     Bệnh thì mình mẩy đau nhức ê ẩm, chân tay rã rời, nếu nhẹ thì còn tự chăm sóc được, nặng thì phải nhờ đến cháu con ,tốn tiền, hao của, mất công cho gia đình, người thân.
     Chết là một nỗi ám ảnh lớn nhất của kiếp con người, ai cũng ham sống sợ chết; khi sống thì không làm những điều thiện lành, tốt đẹp, đến khi gần chết thì lo lắng, sợ hãi, không biết mình sẽ đi về đâu?
     Rồi cho đến yêu thương mà xa lìa khổ. Nhờ sự giáo hoá tài tình của Như Lai Thế Tôn, người con gái ấy đã nhận ra chân lý cuộc đời, cô quyết lòng từ bỏ hết tất cả để trở về, quay trở lại với chính mình. Đây chính là pháp Thiền Hạt Cải mà xưa kia Như Lai Thế Tôn đã trao cho người con gái ấy.
     Ngay tại đây và bây giờ, thân vật lý này vẫn còn hiện hữu nơi mọi người chúng ta. Học đạo lý năm xưa để ta tự chiêm nghiệm lại chính mình. Mất mát, đau thương, buồn tủi là một sự thật, hễ có được là có mất, sự ra đi của người thân luôn để lại cho ta nỗi nhớ, niềm thương, và cuộc đời vốn dĩ là như thế.
        Cuối cùng, mỗi người chúng ta ai cũng phải đối diện với cái chết, chỉ đến sớm hay muộn mà thôi. Chết là một nỗi ám ảnh lớn lao nhất đối với con người, nên nhiều người không dám nói đến từ này, họ nói thay từ chết bằng từ thọ, thậm chí khi đã tắt thở, mua hòm về nhà rồi vẫn còn gọi là cái hòm thọ ( tức cái hòm sống).
                                                                                      Thích Đạt Ma Phổ Giác

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

UYÊN ƯƠNG

                                                                                     Uyên ương


Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

BÁT MÌ CUỐI NĂM

                                                             Bát Mì cuối năm (Không rõ Nguyên Tác – Nhật Bản)

    Người Nhật có phong tục đêm cuối năm, trước giờ Giao Thừa, thường cùng gia đình đến một quán mì ưa thích, mỗi người ăn một bát mì truyền thống để cùng nhau ôn cố tri tân.
    21h đêm Giao Thừa, quán mì của ông bà Bắc Hải Đình đã hết khách, họ chuẩn bị đóng cửa, chuẩn bị cho lễ Tất Niên của nhà mình… Tiếng chuông gió trước của vang lên, ông ra mở cửa: Một người phụ nữ trung niên với hai cậu bé khoảng 10 và 7 tuổi, trông họ thật lam lũ, ngập ngừng xin phép bước vào. Sau khi xếp cho họ ngồi trước bàn, ông chủ quán chờ đợi. Người phụ nữ bối rối: Ông bà có thể cho ba mẹ con chúng tôi một bát mì được không? Hơi ngạc nhiên, nhưng ông nói vâng, và quay vào dặn bà làm một bát to hơn bình thường đưa lên cho họ. Ba mẹ con cùng chụm đầu vào ăn, xuýt xoa ngon lành. Đứa bé đang ăn ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi: Mẹ ơi, liệu năm sau nhà ta có được ăn như thế này nữa không? Người mẹ nhẹ nhàng nói: chúng ta sẽ cùng cố gắng để được như thế nhé! Ăn xong họ lễ phép cảm ơn ra về. Ông bà chủ quán nhìn theo ái ngại...
Một năm qua đi rất nhanh... Lại đến sau 21h Giao Thừa sang năm, ông bà chủ quán dường đã quên, thì lại như năm trước Ba mẹ con líu ríu bước vào như để trốn cái lạnh cắt da bên ngoài. Trông họ tiều tụy hơn, và người mẹ lại xin được phục vụ một bát mì. Ông chủ quán vồn vã, rồi bước vào trong dặn bà làm ba bát mì. Bà phúc hậu nói: Ông ạ, hãy làm một bát như ý họ. Nhưng bà làm để đủ no và ấm lòng cho ba người. Họ ngồi vào chiếc bàn bình dị năm ngoái, ăn rất ngon, vui vẻ dặn dò nhau những việc phải nỗ lực hơn trong năm mới. Xong, người mẹ đứng lên cảm ơn, muốn trả thêm tiền cho bát mì đó, nhưng ông bà ân cần từ chối: Được ba mẹ con đến đây, và nếu quán chúng tôi như là nơi ba mẹ con có thể hưng phấn hơn cho những điều các vị cần cố gắng thì đã là điều thật quý hóa rồi...
     Lại thêm một năm nữa. Ông Bà đã đặt lên tấm biển con giữ chỗ trên chiếc bàn đó trong quán, dành cho họ. Nhưng mãi sau 21h không thấy họ quay trở lại... Ông bà có cảm giác buồn trống vắng, khẽ bảo nhau đóng cửa hàng để chuẩn bị Tất Niên... Cứ như thế trong nhiều năm sau đã thành thông lệ, mọi khách hàng cũng biết chuyện mà cảm động, không ai ngồi vào chiếc bàn đó vào đêm Giao Thừa cả và ai cũng có ý vừa nhâm nhi bát mì vừa mong đợi Ba Mẹ Con trở lại…
    Rồi lại một cái Tết nữa... Đã quá 21h ông bà chủ quán định nói lời cảm ơn cuối năm với mọi người đang còn trong quán thì tiếng chuông vang lên… Ông ra mở, mọi người nhìn ra theo. Ba người : một phụ nữ lịch lãm và 2 cậu thanh niên tuấn tú khỏe mạnh bước vào. Dường như quen thuộc, họ tiến đến chiếc bàn kia. Ông chủ khiêm nhường nhắc: Thưa, chỗ này đã được dành cho người khác ạ... Họ xin được ngồi ngay bàn sát bên. Ông chủ lễ độ chờ họ gọi. Người phụ nữ ngẩng lên: Xin cho ba chúng tôi Một Bát Mì… Trời ơi… Mọi người đều quay hết về phía họ: Phải chăng các vị là Ba Mẹ Con ngày xưa? Chúng tôi đã mong chờ các vị bấy lâu...
    Dạ vâng, là chúng tôi ạ. Chồng và cha chúng tôi bị tai nạn qua đời đã lâu, để lại món nợ rất lớn, chúng tôi đã vô cùng khó khăn nên đã nhiều năm không còn khả năng được ăn mì Tất Niên nữa. Bây giờ mọi điều đã rất tốt đẹp, nên trở lại đây muốn được ăn bát mì như năm xưa, được hưởng tấm lòng của ông bà mà nhờ đó chúng tôi đã thêm được sự ấm lòng để cố gắng vượt qua… Tất cả tràn đầy xúc động đứng lên bước lại quây quần và cung kính cảm tạ lẫn nhau.
     Có ai đó nói rằng khi quay ngược trái tim của mình lên, trái tim sẽ có hình ngọn lửa. Có phải đó là ngọn lửa của tình yêu thương? Của tình người ấm áp cho tình yêu đi đến phút sống cuối cùng? Mỗi người chúng ta bước đi trên con đường trong cuộc sống của mình đều sẽ có những câu trả lời khác nhau. Mình mong rằng các bạn dù bước đi trên con đường nào chăng nữa hãy giữ cho mình ngọn lửa trái tim, ngọn lửa của tình yêu thương. "Sống trên đời sống cần có một tấm lòng".
 Sưu tầm
                

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

SỨC MẠNH CỦA LÒNG TỪ BI


                                                                                                     SỨC MẠNH CỦA LÒNG TỪ BI
                               Lòng từ bi là một tâm hồn thấm đẫm sự ngưỡng mộ
                               biết ơn dành cho tất cả mọi sinh linh.
                               Nhờ có lòng từ bi này mà bạn có thể đạt được tất cả ...
                                mọi mục tiêu cần tìm đến.
        -NAGARJUNA trích từ cuốn Những Lời Khuyên Qúy Báu
     Cùng với lòng yêu thương, lòng từ bi là một mặt của lòng vị tha. Đó là tình cảm xuất hiện từ đáy lòng khiến bạn không thể chịu được khi nhận thấy đau khổ của người khác mà không làm gì để giúp họ. Khi lòng từ bi phát triển mạnh mẽ hơn thì lòng tự nguyện muốn hiến mình vì ích lợi của tất cả mọi người khác cũng sẽ phát triển. Đây là sự phục vụ mọi người một cách không thiên vị. Trong quá trình tự nguyện này, bạn nhận thấy rằng qua việc đạt được sự giác ngộ hoàn toàn, cuối cùng bạn có thể đáp ứng niềm hy vọng của tất cả mọi người trong vòng tay yêu thương của bạn. “Tôi sẽ làm bất cứ những gì tôi có thể để đạt được sự giác ngộ vì ích lợi của họ”, bạn quyết định như thế. Lòng từ bi là một nền tảng vững chắc cho việc đạt được sự giác ngộ cao nhất nhằm trợ giúp tất cả mọi sinh linh.
Lòng từ bi bao la là căn nguyên của hành động vị tha, là tác nhân tạo ra những hành động cao đẹp đến phi thường trên thế gian; chẳng có nguồn trợ giúp và nguồn hạnh phúc nào to lớn hơn lòng từ bi cả. Khi bạn có được lòng từ bi, bạn sẽ được tự do thoát ra khỏi tất cả mọi khắc khoải trong lòng. Bạn hãy phát triển lòng từ bi và bạn trở thành một người bạn của tất cả mọi sinh linh.

                                                               DALAI LAMA



Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

THIỀN SƯ VÀ GÃ LÁI ĐÒ

                                                                                           Thiền Sư và gã lái đò
      Vào triều Minh, tại Bồ Điền tỉnh Phúc Kiến có vị đại quan tên là Hoàng Trọng Chiêu. Năm đó ông được vua bổ nhiệm làm chủ khảo. Bấy giờ, 6 bộ trong triều thì Bồ Điền chiếm hết 5. Một số các danh thân trong làng nhận định đây là một cơ hội tốt cho việc thi cử của Bồ Điền, bèn kêu gọi bọn con em lên kinh ứng thí. Thôi thì gà phụng lộn bầy, người thực học cũng có, người thừa cơ hội tung tiền mua danh cũng có. Những hạng người này đến kinh đô là nhắm cửa phủ Hoàng Trọng Chiêu bái phỏng. Để tránh tị hiềm, hễ những người đồng hương, Hoàng đại nhân tuyệt đối không tiếp. Nhưng rồi họ cũng có cách là tìm một vị quan lớn làm môi giới. Sau cùng, không tránh mãi được, Hoàng đại nhân đành cho họ gặp mặt, nhưng chỉ cho phép họ cử người đại diện đến gặp thôi. Hoàng đại nhân vốn đã biết ý đồ của họ nên khi gặp mặt cũng không vồn vã, chỉ hỏi một câu: “Năm nay trong nhà có khá không?”
      Thì ra Hoàng đại nhân quá biết về văn tài của bọn họ, có ý muốn nhắc nhở nhưng không tiện nói trắng ra, chỉ nói câu đó để xem bọn họ hiểu như thế nào. Người đi gặp Hoàng đại nhân đoán không ra, để lại hết những quà biếu rồi đem lời của Hoàng đại nhân đoán chừng chừng là: Năm nay Bồ Điền đại mạch tiểu mạch thu hoạch được mùa, không biết việc này có liên quan đến việc thi cử không? Quả nhiên, bọn họ đoán cũng trúng một phần. Nhờ câu nói đó mà số người thực học nhiều hơn số người kém chữ nghĩa. Trong số 50 học trò Bồ Điền đi thi thì 49 người đỗ Tiến sĩ, chỉ rớt có một người. Ấy là do Hoàng đại nhân không dám lấy đậu hết, sợ mắc phải tội tác tệ.
     “Đi thi 50 đỗ 49”. Bồ Điền nhân đó mà danh tiếng nổi như cồn. Mấy vị danh thân muốn khoe khoang mình trị huyện có phương pháp, bèn trên con đường ở sau huyện nha làm một đại phường bằng gỗ, trên đó treo một tấm biển khắc 4 chữ tổ bố: “VĂN HIẾN DANH BANG”. Biển treo lên rồi tin tức truyền nhanh như gió khắp cả 81 xã trong huyện. Có người biết rõ nội tình cũng có ý ngầm không phục. Có một hiền sĩ Thiền lâm cũng vì việc này mà nảy sanh ra câu chuyện văn chương kỳ thú. Thì ra, gần vùng đó có một ngôi chùa, trong chùa có một vị Cao tăng. Vị này chẳng những võ nghệ siêu quần mà cầm kỳ thi họa thứ nào cũng đạt đến mức tinh vi. Nghe tin mấy vị văn thân trong thành treo tấm biển ấy, vị sư cũng muốn đến xem cho biết. Chuyến đi đã gây kinh động biết bao người.