Có
câu chuyện như thế này:
Một người cảm thấy cuộc sống quá nặng nề,
bèn đi tìm nhà triết học Plato cầu mong kiếm được con đường giải thoát.
Plato
chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa cho ông ta một cái sọt bảo ông đeo lên vai, đồng
thời chỉ vào một con đường lổn nhổn đất đá nói:
Mỗi
khi anh bước đi một bước thì nhặt một hòn đá cho vào sọt, xem thử cảm giác như
thế nào.
Người
này bắt đầu làm theo lời Plato, còn Plato thì bước nhanh đến đầu kia của con
đường.
Được
một lúc, người kia đã đi đến con đường. Plato hỏi anh ta cảm, thấy thế nào.
Người kia nói:
Tôi
cảm thấy càng lúc càng nặng
Đây
chính là nguyên nhân giải thích tại sao anh cảm thấy cuộc đời ngày càng nặng
nề.
Plato
nói:
Mỗi
người khi đến thế giới này, đều đeo một cái sọt rỗng, mỗi một bước đi trên con
đường đời anh ta đều nhặt một thứ gì đó từ trong thế giới này để bỏ vào sọt,
cho nên càng đi càng cảm thấy mệt mỏi.
Người
kia hỏi:
Có
cách nào có thể giảm bớt gánh nặng này không ?
Plato
hỏi ngược lại anh ta:
Vậy
anh có đồng ý vứt bỏ đi một trong các thứ như công
việc, tình yêu, gia đình hay tình
bạn không ?
Người
kia nghe xong im lặng.
Plato
nói:
Nếu
thấy khó có thể vứt bỏ thì đừng nghỉ đó là gánh nặng nữa mà nên nghĩ đến niềm
vui mà nó mang lại. Cái sọt của mỗi người trong chúng ta không những
chứa đựng ân huệ mà Ông Trời ban cho chúng ta mà còn có trách
nhiệm và nghĩa vụ. Khi anh cảm thấy nặng nề, có
lẽ anh đừng vội buồn, có thể cái sọt của kẻ khác còn to hơn, còn nặng hơn của
anh nhiều. Nếu cứ nghĩ như thế, chẳng phải trong sọt của anh sẽ bớt nỗi buồn
hay sao?”.
Người
kia nghe xong chợt hiểu ra.
CHIA
SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
GÁNH
NHẸ NHÀNG
1.
Gánh nặng cuộc đời
Đời
có biết bao nhiêu thứ nặng nề hằng ngày “hành hạ” ta, nếu ta “để tâm” đến nó,
từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.
Nhưng,
nhiều khi chúng ta quên một điều khá quan trọng, đó là cuộc sống thường có hai
mặt, mặt nổi và mặt chìm. Mặt được phơi bày và mặt bị ẩn khuất.
Nếu
chúng ta chỉ thấy mặt nổi của một sự việc, và vì nó vừa ý hay không
vừa ý ta, ta sẽ vấp phải sự kết luận vội vàng, và từ đó, ta cũng vội
buồn, vội vui.
Đời,
cái vừa ý ta thì ít, mà cái không vừa ý ta thì nhiều, nên nhiều khi chúng ta dễ
“chán đời” ! Làm sao mà “yêu đời” được khi nhìn chung quanh ta toàn là những điều
làm ta mệt mỏi, gánh nặng, cô độc…?
Bình
tâm suy nghĩ, ta sẽ thấy, một sự việc xẩy ra, có thể đối với người này là quá
sức tồi tệ, nhưng đối với người khác là chuyện “bình thường”, có khi nó còn
mang ý nghĩa tích cực nữa là khác.
Có
một lần một người chóm xóm than phiền với một cụ già:
Nhà
bên cạnh vừa mua dàn Karaoke. Trời ơi, con nhỏ con gái trong nhà hát thiệt là
kinh khủng, nó hát ngang như cua bò, còn thằng con trai thì gào thét đinh tai
nhức óc. Nghe mệt mỏi làm sao !
Cụ
già bình thản trả lời:
Tôi
cũng thấy vậy, nhưng nếu mấy đứa đó mà đi ăn nhậu chơi bời, trộm cắp phá phách
chòm xóm, thì còn đáng lo hơn. Đúng là việc chúng nó làm, chúng ta phải chịu
đựng khổ sở, nhưng, dù sao, nó cũng an toàn…
Như
vậy, gánh nặng cuộc đời còn tùy thuộc vào ta nhìn nó ở góc cạnh nào.
Nếu
ta chỉ nghĩ tới mình, niềm vui phải làm sao hoàn toàn theo ý
riêng ta, chắc chắn gánh cuộc đời càng nặng trĩu.
Niềm vui đến chỉ từ sự ích
kỷ, niềm vui đó không tồn tại dài lâu được. Vì niềm
vui ích kỷ, nó luôn hẹp hòi, bé nhỏ, nó không thể chịu đựng được những cơn
lốc cuộc đời, vốn đòi hỏi con người biết cùng nhau chống đỡ. Sống có
nhau, vì nhau, biết hợp đoàn, đỡ nâng, chung sống, chia sẻ, bảo vệ nhau.
Niềm
vui cô đơn như hoa nở một mình, phơi hương tỏa sắc trơ trọi một mình, rồi héo
tàn một mình, đơn độc và vô nghĩa. Voltaire đã nói: “Chỉ
hay cho mình, tức là không hay cho ai nữa”. Chỉ mang gánh nặng một
mình, dù đó là gánh vàng bạc ngọc ngà, mà không cho ai, vì ai, thì mang gánh
nặng đó để làm gì ?
Chính
vì tha nhân, vì những người thân yêu, vì tình người, vì đồng loại, mà những gánh
nặng cuộc đời được thăng hoa thành những niềm vui cao cả, tuyệt
vời. Những gì tưởng chỉ là nước mắt khổ đau, hóa ra, chúng biến hóa một cách
mầu nhiệm thành những nụ cười hạnh phúc.
Người
kia hỏi:
Có
cách nào có thể giảm bớt gánh nặng này không ?
Plato
hỏi ngược lại anh ta:
Vậy
anh có đồng ý vứt bỏ đi một trong các thứ như công việc, tình
yêu, gia đình hay tình bạn không ?
Người
kia nghe xong im lặng.
Câu
hỏi của Plato, ta cũng nên thường xuyên tự hỏi lòng mình:
“Tôi
muốn từ bỏ những gì tôi đang gồng gánh được không ?”
2.
Chối từ “gánh nặng cuộc đời” ?
Thật
sự có người đã tìm cách trút bỏ gánh nặng cuộc đời bằng cái chết ! Thật ra, cái
mà họ cho là “gánh nặng”, có khi chính là hạnh phúc Trời ban cho họ, thật đáng
tiếc, họ không nhận ra, không hay biết !
Plato,
trong câu chuyện trên, đã nói: “Cái sọt của mỗi người trong chúng ta
không những chứa đựng ân huệ mà Ông Trời ban cho chúng ta mà
còn có trách nhiệm và nghĩa vụ”.
Có
một câu chuyện minh họa điều này:
Có
một người thất chí, leo lên một cây anh đào, chuẩn bị nhảy từ trên cao xuống để
kết thúc cuộc đời mình.
Ngay
lúc anh ta quyết định nhảy xuống thì trường học gần đó tan học. Một nhóm học
sinh chạy đến. Một bạn nhỏ hỏi:
Chú
làm gì trên cây vậy ?
“Dù
gì cũng không thể nói cho trẻ con biết mình sắp tự sát”. Thế là anh ta nói :
Chú
đang ngắm phong cảnh.
Thế
chú có thấy bên cạnh có bao nhiêu là quả anh đào không ? Một học sinh khác
hỏi.
Anh
quay nhìn, thì ra mình cứ nghĩ đến việc tự sát mà không chú ý đến bao nhiêu là
trái anh đào màu đỏ, nhỏ có, lớn có chung quanh.
Các
bạn nhỏ nói:
Chú
có thể hái anh đào giúp chúng cháu không ? chú chỉ cần lấy sức rung cành cây,
anh đào sẽ rơi xuống chúng cháu. Năn nỉ chú đó ! Chúng cháu không leo cao như
vậy được !
Anh
có ý chần chừ nhưng không lay chuyển được các bạn nhỏ, đành phải ra tay giúp
đỡ. Anh bắt đầu lay cây. Chẳng bao lâu, trái anh đào rơi xuống đất ngổn ngang.
Dưới đất cũng tụ tập ngày càng đông các bạn nhỏ, mọi người vui vẻ và hưng phấn
nhặt anh đào. Sau một đợt huyên náo, các bạn nhỏ cũng dần ra về.
Người
thất chí đó ngồi trên cây, nhìn dáng vẻ vui mừng của các bạn nhỏ, không biết
tại sao ý nghĩ muốn tự sát không còn nữa. Anh hái một ít trái anh đào chưa rớt
xuống đất, nhảy xuống và mang anh đào từ từ đi về nhà.
Ngôi
nhà vẫn cũ kỹ rách nát, vợ con anh vẫn như hôm qua. Nhưng bọn trẻ vui mừng khi
trông thấy ba mang anh đào về. Khi cả nhà quây quần, ngắm nhìn các con vui vẻ
ăn anh đào, bỗng anh cảm thấy có một nhận thức mới làm cho anh cảm động, anh
nghĩ bụng: “Có lẽ với cuộc sống như vầy vẫn có thể sống vui…”
Chỉ
nói riêng về những đứa bé thơ ngây thiếu vắng tình cha thôi, việc người cha từ
chối cuộc sống đã là một điều sai lầm không thể chấp nhận được. Anh không nhận
ra được rằng hai đứa con lành mạnh của anh chính là món quà quý báu mà Thượng
Đế trao ban.
“Ngôi
nhà vẫn cũ kỹ rách nát, vợ con anh vẫn như hôm qua”, còn anh thì đã khác, anh
đã đổi mới. Bây giờ anh mới “hiểu ra” hạnh phúc tiểm ẩn trong
chính gánh nặng mà anh muốn lánh xa.
“Có
lẽ với cuộc sống như vầy vẫn có thể sống vui…”. Và như thế, anh đã biến gánh
nặng cuộc đời thành gánh nhẹ nhàng, vì anh nhận ra bổn phận và trách
nhiệm của mình. Anh có thể mang lại niềm vui cho người khác. Anh nhận ra, anh
sống có ích cho cuộc đời. Lòng tự hào trong chính anh cho anh biết tự trọng.
Sống không chỉ vì mình, mà còn vì tha nhân, vì cuộc đời nữa. Sao anh lại tự tử
khi gia đình anh còn đó ? Anh phải hãnh diện vì bổn phận và trách nhiệm của
mình, và, vì bổn phận và trách nhiệm, anh phải sống, và vui sống.
3.
Gánh nhẹ nhàng.
Do
đó, “gánh cuộc đời” nặng hay nhẹ còn tùy “tấm lòng” của chúng ta đối với cuộc
sống. Tình yêu cuộc sống.
Ta
suy nghĩ về câu chuyện này:
Một
tín đồ người Ấn Độ đi bộ đến chùa Thánh ở Hymalaya. Đường đi thì xa xôi, đường
núi vô cùng khó đi, không khí thì loãng. Ông ta tuy mang theo đồ đạt rất ít,
nhưng vẫn cất bước không nổi, vừa đi vừa thở hổn hển
Ông
ta đi rồi nghỉ, nghỉ rồi lại đi… không ngừng nhìn về phía trước, hy vọng mục
tiêu đi đến sẽ sớm xuất hiện. Thình lình ông thấy phía trước có một bé gái chưa
đầy 10 tuổi, trên lưng cõng một em bé đang từ bước từ bước… từng bước về phía
trước. Cô bé thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa nhưng hai tay vẫn ôm cứng đứa trẻ trên
lưng.
Tìn
đồ người Ấn Độ đi đến bên cô bé, rất đồng cảm nói:
Cháu
của ta, cháu cũng giống như ta, cháu nhất định mệt rồi, cháu cõng nặng quá !
Cô
bé nghe xong, không vui, trả lời:
Cái
ông cõng là sức nặng, nhưng cái cháu cõng không phải là sức nặng, nó là em
trai của cháu.
Người
cảm thấy gánh nặng vì không có tình yêu.
Chính Tình
Yêu cho ta sự nhẹ nhàng. Mọi thứ chỉ có ý nghĩa khi nó giúp cho ta sống
chomột tình yêu chân chính, cho một
lý tưởng rõ rệt, cho một cuộc đời có ý nghĩa.
Tình yêu nào cũng cần có sự hy sinh. Hy sinh là gánh nặng
nếu tình yêu đó không thật. Được hy sinh cho tình yêu lại là
niềm hạnh phúc, nó là “ách êm ái, và gánh nhẹ nhàng” khi trái
tim đã dành trọn cho tình yêu.
Thế
giới sẽ hạnh phúc biết bao, nếu mọi đôi vai đều biết kề nhau chung vác những
trách nhiệm và bổn phận để làm cho thế giới đẹp hơn.
Trong
gia đình, cộng đoàn, tập thể, tôn giáo… đều cần phải như vậy.
Mọi
người sẽ đi trọn kiếp nhân sinh này với“gánh nhẹ nhàng” vì
có nhau, vì nhau, trong một thế giới yêu thương huynh đệ cùng chung hướng về
một niềm tin cao cả.
Và
như thế, mọi người đã trao cho nhau “ách êm ái và gánh nhẹ
nhàng” ...
Sưu tầm