Tại một quán ăn ở Thượng Hải, có một cô hầu
bàn phụ trách mang thức ăn lên cho chúng tôi, nhìn cô ấy trẻ trung tựa như một
chiếc lá non.
Khi cô ấy bê cá hấp lên, đĩa cá bị nghiêng.
Nước sốt cá tanh nồng rớt xuống, rơi xuống chiếc cặp da của tôi đặt trên ghế.
Theo bản năng tôi nhảy dựng lên, nộ khí xung lên, khuôn mặt trở nên sầm xuống.
Thế nhưng, khi tôi chưa kịp làm gì, con gái
yêu của tôi bỗng đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh cô gái hầu bàn, nở một
nụ cười dịu dàng tươi tắn, vỗ vào vai của cô bé và nói: “chuyện nhỏ thôi, không
sao đâu”
Nữ hầu bàn vô cùng ngạc nhiên, luống cuống
kiểm tra chiếc cặp da của tôi, nói với giọng lúng túng: “Tôi… để tôi đi lấy
khăn lau … ”
Không thể ngờ rằng, con gái tôi bỗng nói:
“Không sao, mang về nhà rửa là sạch rồi. Chị đi làm việc của chị đi, thật mà,
không sao đâu, không cần phải đặt nặng trong tâm đâu ạ.”
Khẩu khí của con gái tôi thật là nhẹ nhàng,
cho dù người làm sai là cô hầu bàn.
Tôi trừng mắt nhìn con gái, cảm thấy bản thân
mình như một quả khí cầu, bơm đầy khí trong đó, muốn phát nổ nhưng không nổ
được, thật là khốn khổ.
Con gái bình tĩnh nói với tôi, dưới ánh đèn
sáng lung linh của quán ăn, tôi nhìn thấy rất rõ, con mắt của nó mở to, long
lanh như được mạ một lớp nước mắt.
Tối hôm đó, sau khi quay trở về khách sạn,
khi hai mẹ con nằm lên giường, nó mới dốc bầu tâm sự:
Con gái tôi phải đi học ở London 3 năm. Để
huấn luyện tính tự lập cho nó, tôi và chồng không cho nó về nhà vào kỳ nghỉ,
chúng tôi muốn nó tự lập kế hoạch để đi du lịch, đồng thời cũng muốn nó thử
trải nghiệm tự đi làm ở Anh Quốc.
Con gái tôi hoạt bát nhanh nhẹn, khi ở nhà,
mười đầu ngón tay không phải chạm vào nước, những công việc từ nhỏ tới lớn cũng
không đến lượt nó làm. Vậy mà khi rơi vào cuộc sống lạ lẫm tại Anh Quốc, nó lại
phải đi làm bồi bàn để thể nghiệm cuộc sống.
Ngày đầu tiên đi làm, nó đã gặp phải rắc rối.
Con gái tôi bị điều đến rửa cốc rượu trong
nhà bếp. Ở đó có những chiếc cốc thủy tinh cao chân trong suốt, mỏng như cánh
ve, chỉ cần dùng một chút lực nhỏ là có thể khiến chiếc cốc bị vỡ, biến thành
một đống vụn thủy tinh.
Con gái tôi thận trọng dè dặt, như bước đi
trên băng, không dễ dàng gì mà rửa sạch hết một đống lớn cốc rượu. Vừa mới thả
lỏng không chú ý, nó nghiêng người một chút, va vào một chiếc cốc, chiếc cốc
liền rơi xuống đất, “xoảng, xoảng” liên tục những âm thanh vang lên. Chiếc cốc
hoàn toàn biến thành đống thủy tinh vụn lấp lánh trên mặt đất.
“Mẹ ơi, vào thời khắc đó, con có cảm giác bị
rơi xuống địa ngục.” giọng nói của con gái tôi vẫn còn đọng lại sự hồi hộp lo
lắng.
“Thế nhưng, mẹ có biết người quản lý ca trực
đó phản ứng thế nào không? Cô ấy không hề vội vàng mà bình tĩnh đi tới, kéo con
lên và nói: Em gái, em không sao chứ?”
Sau đó, cô ấy quay đầu lại nói với những
người khác: Các bạn mau đến giúp cô gái này dọn dẹp sạch đống thủy tinh nhé!
Đối với con, ngay đến cả một chữ nửa câu
trách móc cũng không có!”
Lại một lần nữa, khi con rót rượu, không cẩn
thận làm đổ rượu vang nho lên chiếc váy trắng của khách, khiến cho chiếc váy
trở nên loang lổ.
Cứ tưởng vị khách đó sẽ nổi trận lôi đình, nhưng
không ngờ cô ấy lại an ủi con: “không sao đâu, rượu ấy mà, không khó giặt.”
Vừa nói, vừa đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai
con, từ từ đi vào phòng vệ sinh, không nói toang lên, cũng không làm ầm ĩ,
khiến con tròn mắt như con chim yến nhỏ vì quá đỗi ngạc nhiên.
Giọng nói của con gái tôi, mang đầy tình cảm:
“Mẹ à, bởi vì người khác có thể tha thứ lỗi lầm của con trước đây, nên mẹ hãy
coi những người phạm sai lầm kia như con gái của mẹ, mà tha thứ cho họ nhé!”
Lúc này, không khí trở nên tĩnh lặng như màn
đêm, tròng mắt của tôi ướt đẫm lệ…
Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho
chính mình. Như tác giả nổi tiếng Andrew Matthews từng viết: “Bạn tha thứ cho
mọi người vì chính lợi ích thiết thân của bạn. Nó sẽ làm cho bạn hạnh phúc
hơn.”
Bạn thân mến, chúng ta cảm động khi người
khác cảm động, điều đó khiến chúng ta có thể thay đổi hành vi và lời nói của
chính mình, hãy để những thiện ý này lưu truyền mãi về sau … như thế, mỗi ngày
của chúng ta sẽ đều là hạnh phúc và may mắn!
Trích email của anh quangaduc@....