Thứ Hai, 27 tháng 10, 2025

“KHÔNG CÓ PHÚC THÌ ĐỪNG HƯỞNG THỤ”, MỘT QUY LUẬT TRỜI CHUẨN XÁC HƠN CẢ BÓI TOÁN

 


Người xưa thường nói: “người ta không sợ phúc không đến, chỉ sợ không có phúc để hưởng.” Câu nói này thật ra chứa đựng một đạo lý rất sâu sắc. Tại sao có người trúng số lớn lại mắc bệnh nặng? Tại sao nhiều người trẻ tuổi ngày nay ra đi sớm? Tại sao người ta vừa xây xong nhà thì gặp tai nạn xe hơi? Câu trả lời đơn giản chỉ trong bốn chữ: “Đức không xứng vị”.
Tất cả tài sản, trí tuệ, mọi thứ chúng ta sở hữu, người xưa dùng một chữ để đại diện: vật. Chỉ có đức dày mới đủ khả năng gánh vác vạn vật, “dày” nghĩa là sâu sắc; “đức” là sống và làm việc theo quy luật tự nhiên; “gánh vác” là khả năng chịu đựng; còn “vật” chính là phúc báo mà chúng ta nói đến.
Ngược lại, khi đức không xứng vị, “vị” là đãi ngộ, phúc báo của chúng ta. Nghĩa là đạo đức của chúng ta chưa đủ để tương xứng với phúc mà mình đang hưởng. Ví dụ, một cái bàn chỉ chịu được sức nặng 10kg, nhưng bạn cứ đặt lên 15kg, 20kg, thậm chí 50kg, kết quả thế nào? Cái bàn sẽ rung lắc, biến dạng, xuất hiện dấu hiệu sụp đổ trước khi hoàn toàn gãy.
Tiền bạc, quyền lực, danh vọng cũng là phúc báo, cũng là “vật” đè lên bạn. Bạn có đủ sức gánh vác không? Gánh vác bằng gì? Bằng đức hạnh phù hợp với quy luật vạn vật. Nếu là cha mẹ, ông bà, bạn cần thường xuyên dạy con cháu về việc trân trọng phúc báo, điều này thực sự tốt cho chúng.
Phúc báo chính là sự hưởng thụ của chúng ta: ăn ngon, mặc đẹp, mua đồ giá một vạn thay vì một nghìn, thưởng thức món mười vạn thay vì hai vạn… Đó đều là phúc báo. Người Trung Quốc xưa có câu: “tiếc thực, tiếc y” trân trọng đồ ăn, quần áo.
Phải quý trọng những gì mình có, bởi con người cần biết tiếc phúc, tích lũy phúc báo cho chính mình.
Quy luật trời
Có người nói: “tôi chẳng tin gì cả.” Vậy thì hãy lấy chính bản thân để kiểm chứng. Người xưa có câu: “quân tử yêu tiền, lấy phải có đạo.”
Chữ “đạo” ở đây vô cùng quan trọng. Có những thương nhân dùng thủ đoạn bất hợp pháp để chiếm đoạt những thứ mà số mệnh không cho phép – đó chẳng phải tự chuốc lấy họa sao? Không ít trường hợp phải vào tù, bị kết án, tất cả đều vì đức hạnh của họ không tương xứng với đãi ngộ, phúc báo mà họ nhận.
Chúng ta dùng điện thoại rẻ tiền, đi giày vải, mặc quần áo giản dị… Vì sao? Bởi đức hạnh của chúng ta chưa đủ dày, nên phải sống giản dị để lòng an nhiên. Nếu không có đức hạnh mà lại muốn hưởng thụ quá mức: xe Mercedes, BMW, biệt thự sang trọng, bữa ăn hàng nghìn, hàng vạn… đó là đang tiêu hao phúc báo, tự giảm phúc của mình. Bạn thực sự dám ăn, dám dùng sao?
Ngày nay, con người điên cuồng chạy theo danh lợi, bất chấp mọi giá để nổi tiếng, bất chấp mọi thủ đoạn để kiếm tiền. Chúng ta thấy xe sang, biệt thự lớn, người khác làm quan to, liền nghĩ: “Mình nhất định phải kiếm được số tiền đó.” Mọi người đều nghĩ vậy, nhưng lại không hiểu đạo đức. Kết quả ra sao? Đạo lý sai lệch lập tức tiêu tan; đức không xứng vị, tất có tai ương.
Tiếc phúc, đừng làm hao phúc
Học sinh, trẻ em ngày nay cũng tương tự. Dù vị trí nào, cứ đòi hỏi những thứ tốt nhất. Bạn chưa kiếm được đồng nào mà đã muốn thứ đắt tiền nhất. Ai dạy thế? Truyền hình, xã hội, phụ huynh, thầy cô… tất cả đều khuyến khích tâm lý so bì:
Mẹ mai mua cho con cái tốt hơn để vượt mặt nó!”
Điều này hoàn toàn sai lầm. Trẻ con không biết rằng hưởng thụ quá nhiều sẽ dẫn đến hậu quả. Người xưa nói: điều này sẽ làm hao phúc, giảm thọ. Có lý do cả phúc báo vốn là năng lượng, con người cũng là một thể năng lượng.
Chúng ta không biết cách yêu thương con cái đúng mực. Tình yêu dành cho con ngày nay đôi khi đi ngược lại lẽ thường: càng yêu, con càng dễ bệnh, dễ gặp tai họa, dễ chết yểu. Tại sao nhiều người trẻ ra đi sớm? Tại sao nhiều người ngoài 30 đột tử? Bởi phúc báo, năng lượng của họ bị tiêu hao quá nhanh.
Vì vậy, ăn uống đơn giản, dùng đồ giản dị là lựa chọn khôn ngoan. Hiểu được đạo lý này, bạn mới thấy được đức dày gánh vác vạn vật, và mới dám hưởng thụ đúng cách.
Chu Dịch
Trong Chu Dịch có câu: “nhà tích thiện, tất có dư phúc; nhà tích ác, tất có dư ương.”
Bạn thấy doanh nhân giàu có, liền nghĩ: “mình phải lấy được số tiền đó.” Nhưng bạn có bao giờ nghĩ họ có đức hạnh và phúc báo để ngồi vững ở vị trí đó hay không?
Lại nói một lần nữa câu trong Chu Dịch: “nhà tích thiện, tất có dư phúc; nhà tích ác, tất có dư ương.”
Bạn thấy người ta phát tài, nổi tiếng, làm giáo sư… cảm thấy bất bình. Nhưng bạn có biết họ cần đức hạnh lớn đến mức nào để duy trì thành quả đó?
Nguyên tắc đơn giản
Thích cho đi, phúc báo sẽ ngày càng nhiều.
Thích biết ơn, thuận lợi sẽ ngày càng nhiều.
Thích giúp người, quý nhân sẽ ngày càng nhiều.
hích than vãn, phiền não sẽ ngày càng nhiều.
Thích biết đủ, niềm vui sẽ ngày càng nhiều.
Thích trốn tránh, thất bại sẽ ngày càng nhiều.
Thích chia sẻ, bạn bè sẽ ngày càng nhiều.
Thích tức giận, bệnh tật sẽ ngày càng nhiều.
Thích chiếm lợi, nghèo khó sẽ ngày càng nhiều.
Thích bố thí, phú quý sẽ ngày càng nhiều.

Tiểu Hoa biên dịch
Nguồn: vandieuhay.net


Thứ Ba, 21 tháng 10, 2025

GIÀ LAM QUẢNG ĐỨC

 

Hình Internet

https://quangduc.com/a78947/anh-tu-quang-tho-cua-ni-su-huong-nhu-goi-tang-tt-tru-tri-phat-tu-tu-vien-quang-duc- 

Già lam Quảng Đức
Kính cảm họa bài thơ ÁNH TỪ QUANG của TNK Thích Hương Nhũ 


Già lam Quảng Đức lắng công thiền
Giáo điển truyền thừa ứng tánh nguyên
Nguyên Tạng Trụ trì an quảng diễn
Tâm Phương Viện Chủ rộng điều nghiên
Tăng ni học đạo lơi cuồng viễn
Tứ chúng nương Thầy lập nghĩa viên
Hạnh nguyện đời nầy mong thảy tiến
Xứ người chuyển pháp tuệ từ yên.

Bình Thạnh, 21/10/2025
PT. Minh Đạo




Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

THÁNG TÁM VỀ

 

Đường liên kết của video
https://youtu.be/vO13bzRJ_d0
 
                                                                              


Thứ Năm, 16 tháng 10, 2025

DIỆU DỤNG

 
                                                               Hình Internet

Cẩn hoạ 3 bài thơ của (HT.Từ Thông – Như Huyễn Thiền Sư) đăng trên web. quangduc.com https://quangduc.com/a78915/tuyen-tap-tho-cua-ht-thich-tu-thong
 
Diệu Dụng
 
Diệu dụng muôn trùng ứng pháp thân
Khoan thai xả hết ngắm dương trần
Thân không cảnh vắng nào đâu bám
Vạn vật muôn loài thấy vốn chân.
 
Lặng
 
Cổ kim chuyện rõ lặng cơn thiền
Bổn tánh như như rõ chẳng biên
Trùng trùng sanh diệt nhìn cơn mộng
Cười vang Phật Tổ ngắm cành liên…
 
Bóng Nguyệt Rằm
 
Ít ai trụ thế quá trăm năm
Quẩy hết lòng trong bóng nguyệt rằm
Mộng tưởng cuồng quay thì hổng giữ
Hư danh nhảy nhót chớ hằng chăm
Tử sanh sanh tử nhin bao chốc
Thế thái nhân tình rõ mấy lăm
Thấy khổ nguyền tu nguyền dứt khổ
Liên hoa cõi tịnh, hởi trần gian!
 
Bình Thạnh, 16/10/2025
PT. Minh Đạo (Cẩn họa)
 
 


HOÀI NIỆM....

 

                                                                       Hình Internet

https://quangduc.com/a78914/hoai-niem

 

Hoài Niệm
 
Quê nhà đất tổ mãi thân thương
Cảnh cũ theo ta suốt dặm trường
Lặng lẽ đường lành hoa thắm sắc
Âm thầm lối nhỏ lúa thơm hương
Bao thu cách trở tâm hằng tưởng
Bấy thuở xa xôi ý mãi tường
Nghĩa nặng ân sâu lòng khắc dưỡng
Dẫu rằng xuôi ngược khắp mười phương .
 
Quay Về
 
Chốn cũ chùa xưa thăm viếng người
Ngắm dòng mây bạc lững lờ trôi
Thiền hoa ngào ngạt thơm vườn Phật
Ánh nguyệt lung linh tỏ đất trời
Hớp ngụm trà thiền tâm tĩnh lặng
Viết vần thơ đạo ý ngời soi
Quay về thực tại trăng in bóng
Tỏa chiếu dòng sâu sóng vỗ lời .
 
12:30 am 14-08-2025
Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền

 

Nhớ Quê
( Kính hoạ bài thơ Hoài Niệm của TT. Trúc Nguyên – Thích Chúc Hiền )


Vạn dặm bao miền mãi nhớ thương
Năm canh trở giấc ngẫm đêm trường
Vườn xinh hạ giỡn cành xanh sắc
Mái ấm thu tràn ngõ ngát hương
kỷ niệm ơi! trông về để tưởng
Dân tình hởi! ngoái lại mà tương
Dù nơi đất khách hoài nuôi dưỡng
Tạ hết ơn nầy tỏ hướng phương…
 
Bình Thạnh, 16/10/2025
PT. Minh Đạo
 
Quay Về
( Kính hoạ bài thơ Quay về của TT. Trúc Nguyên – Thích Chúc Hiền )
 
Quê hương vạn dặm mãi yêu người
Cảm được ân tình chớ để trôi
Pháp thiện ươm mầm an cảnh Phật
Thiền chân phủ lộc lắng nhân trời
Qui hồi giáo điển luôn cùng thấm
Thấu chứng kinh thầy hãy ngẫm soi
Gợi thúc trầm luân mà biết sợ
Già Lam niệm chánh giữ bao thời.
 
Bình Thạnh, 16/10/2025
PT. Minh Đạo


Thứ Ba, 14 tháng 10, 2025

NGẪM

 

 
Thanh nhàn rảo bước ngẫm hằng nga,
Sáng rọi muôn trùng rõ hổng sa.
Lặng lẽ vui cùng nơi biển cả,
Bình yên rạng khắp cõi trăng ngà.
Thời gian mấy đỗi soi đều vậy,
Sắc diện nhiều năm chiếu vẫn là.
Cũng thế dương trần đang phước lạc,
Suy ngàn vi diệu mãi bên ta…

Minh Đạo


Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2025

TỪ NHỮNG CHIẾC BÁNH TRUNG THU GIẢN DỊ, TÔI DẠY NHỮNG ĐỨA TRẺ CÁCH LÀM NGƯỜI

 

Từ những chiếc bánh trung thu giản dị, tôi dạy những đứa trẻ cách làm người

Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê ở nhỏ ven sông Cái, có thể tôi là đứa trẻ không may mắn, những người tôi thương yêu điều lần lượt rời bỏ tôi mà ra đi mãi mãi.

Trong căn nhà nhỏ đơn sơ với nghề làm bánh trung thu gia truyền được học từ cha tôi. Tôi gọi đó là nghề “nghề giữ hồn quê”, mẻ bánh của ông ít, làm thủ công, chỉ đủ sống qua ngày.

Vợ tôi mất mấy năm nay, không có con, căn nhà giờ chỉ còn tiếng thở dài và tiếng lò nướng lách tách mỗi độ rằm tháng Tám. Niềm vui duy nhất là nhìn đứa cho trẻ con trong xóm vui vẻ ăn bánh trung thu.

Trung Thu đến sớm, cả làng tôi rộn rã sau những tháng mất mùa. Mấy đứa trẻ con đứng trong sân nhà tôi làm lồng đèn, người lớn dựng đèn lồng bằng tre, dán giấy dầu, vẽ mặt trăng, mặt trời.

Trong gian bếp nhỏ, lửa đỏ hồng hắt lên gương mặt tôi, trán lấm tấm mồ hôi. Trên bàn, từng khuôn bánh gỗ xếp ngay ngắn.

Tôi chậm rãi phết lòng đỏ trứng lên mặt bánh, lẩm bẩm:

– Còn mẻ cuối thôi, để dành cho tụi nhỏ.

Chiều xuống, lũ trẻ ùa đến, mắt sáng rỡ:

– Ông Tâm ơi, bánh chín chưa ạ?

– Từ từ, từng đứa một thôi, ai cũng có phần hết.

Tiếng cười vang khắp sân, lòng ông dâng một thứ ấm áp xen chút cô đơn. Khi trời tối hẳn, lũ trẻ về hết, tôi dọn quầy thì thấy hai bóng nhỏ nép ngoài hàng rào.

Đèn dầu hắt ra, soi rõ hai gương mặt lem luốc, tôi nhận ra ngay hai đứa con bà Út Nhị, người phụ nữ vừa mất trong cơn bạo bệnh.

Đứa anh chừng chín tuổi, tay nắm chặt tay em gái, rụt rè:

– Ông Tâm ơi, cho con xin cái bánh được không ạ?

Tôi dự định lấy bánh cho nó, nhưng khi nhìn thấy sự cô đơn và đôi mắt ngây thơ, tôi khựng lại, chau mày suy nghĩ. Sau một lúc im lặng, tôi nói nhỏ:

– Bây giờ ta không cho nữa, nhưng ta cần người phụ việc, con có muốn làm không?

Thằng bé ngẩng lên, giọng run run:

– Dạ được ạ.

Tôi mỉm cười, lấy ra hai chiếc bánh còn thơm, đặt vào tay chúng. Nhìn hai đứa ngồi nép dưới hiên, tay run run cầm bánh nóng hổi. Đứa em gái hít hít mùi thơm, mắt nhắm nghiền, như muốn giữ trọn khoảnh khắc, thằng  anh nhón từng sợi mứt, đưa vào miệng, mắt ngước lên trăng tròn vằng vặc.

Hai anh em nhìn trăng, tưởng mẹ hiện ra, cùng chia bánh, cùng cười, cùng hít hương ấm nồng.

Trong khoảnh khắc ấy, các em cảm thấy bình yên và được che chở.

Tôi đứng tựa cửa, cổ nghẹn lại, lặng nhìn hai đứa trẻ tận hưởng món quà giản dị, trong phút chốc tôi thấy hình như vợ mình cũng đang cười với tôi.

Đêm Trung Thu là ngày đoàn viên, mà cả tôi và hai đứa trẻ kia điều phải trải qua nỗi đau mất người thân của mình. Có thể đây là duyên phận đưa hai đứa trẻ này đến với tôi. Một suy nghĩ len lỏi, tôi quyết định cho hai đứa trẻ ấy về sống cùng mình.

Thời gian trôi, hai đứa lớn lên trong căn nhà nhỏ, tôi dạy thằng anh học nghề làm bánh, đôi bàn tay vụng về ngày nào nay đã khéo léo.

Một chiều, khi phết trứng lên mẻ bánh mới, nó hỏi:

– Ông ơi, ngày xưa sao ông không cho con bánh mà bắt con làm việc?

Tôi chỉ cười, giải thích:

– Nếu bữa đó ông cho, con ăn xong rồi đói lại. Nhưng nếu ông dạy con làm bánh, con có thể tự làm mà sống cả đời.

Tôi nói tiếp:

– Bánh cũng như đời sống, con à… phải làm bằng cái tâm, thì mới nên người được.

Từ bột gạo, mỡ heo, hạt sen, mứt bí, lạp xưởng, lá chanh… tất cả phải tự tay chọn.

– Hương rượu mai quế lộ, nước hoa bưởi chưng cất từ đầu năm, đến Trung Thu mới có mùi riêng, không lẫn đi đâu được.

Thằng bé cúi đầu, giọng nghèn nghẹn:

– Dạ… con hiểu rồi, ông ạ.

Đêm rằm, trăng sáng tròn, hương bánh lan khắp xóm, tiếng trẻ con cười đâu đó. Tôi và hai đứa nhỏ lại phát bánh trung thu.

Bây giờ nhìn thằng bé mồ côi ngày nào đã trở thành một người thợ lành nghề, có thể tự đứng vững với đôi chân chính mình, tôi thật sự thấy quyết định năm nào của mình là đúng đắn.

Như ông bà ta thường dạy “cho người con cá không bằng dạy người cách câu”, cái bánh chỉ giúp no một bữa, còn dạy làm bánh giúp đứng vững trên đôi chân, giữ tâm với nghề cũng tu dưỡng đạo đức, đó là điều quan trọng nhất.

Tiểu Hoa

Nguồn: vandieuhay.net

 


Thứ Tư, 1 tháng 10, 2025

THÁNG TÁM TRUNG THU

 



Tháng Tám Trung Thu 
( Ngũ độ thanh – Bát vĩ đồng âm – Liên hoàn )

Vũ điệu mây ngàn rải khắp nơi
Hanh hè nắng ngập cũng đà vơi
Ngoài sân cỏ dại vươn mầm mới
Phía ruộng màu hoen trỗi thảm ngời
Rộn rã xanh về cây lá hởi?
Yên hàn nhọc hết nghĩa tình ơi!
Duyên lành nguyện thảy bình an tới
Vạn nẻo hoà chung tạ đất trời
 
Vạn nẻo hoà chung tạ đất trời
Trăng về sáng rõ dạo trần chơi
Nương thầm cảnh thế… chìm bao nỗi
Ngẫm cả niềm riêng…  hết một đời
Huệ hiển… lòng vui cần hãy tới
Tâm bình… Đạo hỉ khó dần rơi
Thu vàng nắng trải nay cùng gợi
Vũ điệu mây ngàn rải khắp nơi.
 
Trung Thu 2025
Minh Đạo