Tôi là cựu giáo viên dạy nhạc tại
một trường tiểu học ở DeMoines. Tôi luôn kiếm được lợi tức từ công việc dạy đàn
dương cầm _ đó là một công việc mà tôi đã làm suốt 30 năm qua. Trong thời gian
đó, tôi đã gặp nhiều trẻ em có những khả năng về âm nhạc ở nhiều cấp độ khác
nhau. Tôi chưa bao giờ có hứng thú trong việc có học sinh thuộc dạng “cần nâng
đỡ” mặc dù tôi đã từng dạy một vài học sinh tài năng. Tuy nhiên tôi cũng dành
thì giờ vào những học sinh mà tôi gọi là “trơ nhạc”. Một trong những học sinh
đó là Robby.
Robby đã 11 tuổi khi mẹ cậu thả vào lớp trong bài học dương cầm đầu
tiên. Tôi thích những học sinh (đặc biệt là những cậu bé) bắt đầu ở lứa tuổi
nhỏ hơn, và nói điều đó với Robby. Nhưng Robby nói rằng mẹ cậu luôn luôn mơ ước
được nghe cậu chơi dương cầm. Vì vậy tôi đã nhận cậu vào học. Thế là Robby bắt
đầu những bài học dương cầm đầu tiên và tôi nghĩ rằng đó là sự cố gắng vô vọng.
Robby càng cố gắng, cậu càng thiếu khả năng cảm thụ âm nhạc cần thiết để tiến
bộ. Nhưng cậu rất nghiêm túc trong việc ôn lại những bài học và những bản nhạc
sơ đẳng mà tôi yêu cầu cất cả các học sinh của mình đều phải học.
Sau nhiều tháng ròng rã, cậu miệt
mài cố gắng và tôi vẫn cứ lắng nghe và cố động viên cậu. Cứ hết mỗi bài học
hàng tuần, cậu luôn nói: “Một ngày nào đó mẹ em sẽ đến đây để nghe em chơi
đàn”. Nhưng điều đó dường như vô vọng. Cậu không hề có một năng khiếu bẩm sinh
nào. Tôi chỉ thấy mẹ cậu (một phụ nữ không chồng) ở một khoảng cách khá xa khi
thả cậu xuống xe và chờ cậu trong một chiếc xe hơi cũ mèm khi đến đón cậu. Bà
luôn vẫy tay và mỉm cười nhưng không bao giờ ở lại lâu.
Thế rồi một ngày nọ Robby không đến
học nữa, tôi định gọi điện cho cậu nhưng thôi, bởi vì cậu không hề có chút năng
khiếu nào, có lẽ cậu đã quyết định theo đuổi một con đường khác. Tôi cũng vui
khi cậu không đến nữa. Cậu làm cho sự quảng bá trong việc dạy dỗ của tôi mất ưu
thế! Vài tuần sau đó, tôi gởi đến nhà những học sinh của mình các tờ bướm thông
báo cho buổi diễn tấu sắp tới. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Robby (cũng đã nhận
một tờ bướm) hỏi xem cậu có được tham dự biểu diễn hay không. Tôi bảo với cậu,
buổi diễn chỉ dành cho học sinh đang học, vì cậu đã thôi học nên cậu sẽ không
đủ khả năng thực hiện. Cậu nói rằng mẹ cậu đang ốm và không thể chở cậu đi học
nữa, nhưng cậu vẫn luôn luyện tập. “Cô Hondorf… cô cho em diễn một lần thôi…”,
cậu nài nỉ. Tôi không hiểu điều gì đã xui khiến tôi cho phép cậu chơi trong
buổi trình tấu đó. Có thể là cậu đã tha thiết quá, hoặc là một điều gì đó trong
tôi đã bảo mách tôi rằng điều đó là đúng.
Đêm biểu diễn đã đến. Trong hội
trường đông nghịt những phụ huynh, bạn bè và họ hàng. Tôi bố trí cho Robby ở
cuối chương trình trước khi tôi xuất hiện để kết thúc và cảm ơn những học sinh
đã trình diễn. Tôi nghĩ rằng tất cả những rủi ro mà cậu có thể gây ra cũng là
lúc kết thúc và nếu có bề gì thì tôi cũng có thể “chữa cháy” cho sự biểu diễn
yếu kém của cậu bằng tiết mục “hạ màn” của tôi. Và buổi biểu diễn trôi qua
không một trở ngại nào. Những học sinh đã luyện tập nhuần nhuyễn và trình bày
rất tốt. Thế rồi Robby bước ra sân khấu. A? quần cậu nhàu nát và mái tóc như tổ
quạ.
“Tại sao cậu lại không ăn vận như
những học sinh khác nhỉ? Tôi nghĩ “Tại sao ít ra mẹ cậu lại không chải tóc cho
cậu vào cái đêm đặc biệt như thế này chứ? ”
Robby mở nắp đàn lên và bắt đầu. Tôi
ngạc nhiên khi thấy cậu tuyên bố rằng cậu chọn bản Concerto số 21 cung Đô
trưởng của Mozart. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi nghe những gì tiếp theo đó. Những
ngón tay của cậu lấp lánh, nhảy múa trên những phím ngà. Cậu đã chơi những giai
điệu từ nhẹ nhàng êm dịu đến hùng tráng… thật có hồn và đầy điêu luyện trong sự
phối âm tuyệt diệu của nhạc Mozart. Chưa bao giờ tôi nghe một đứa trẻ ở tuổi ấy
trình bày nhạc Mozart hay đến thế. Sau 6 phút rưỡi cậu đã kết thúc trong một âm
thanh huy hoàng mạnh mẽ và mọi người đều đứng lên vỗ tay. Không nén được lệ
tràn trong mắt, tôi chạy lên sân khấu và vòng tay ôm lấy Robby trong hạnh phúc:
“Cô chưa bao giờ nghe em chơi hay như thế Robby ạ. Làm sao em có thể làm được
điều đó? “. Robby giải thích qua chiếc micro “Thưa cô Hondorf… cô có nhớ là em
đã kể rằng mẹ em đang ốm? Thực ra, mẹ em đã bị ung thư và qua đời sáng nay. Mẹ
em bị điếc bẩm sinh vì vậy đêm nay là đêm đầu tiên mẹ em nghe thấy em đàn. Em
muốn làm điều gì đó thật là đặc biệt”.
Tối hôm ấy, trong hội trường không
đôi mắt nào không nhỏ lệ. Khi những người ở Trại Xã Hội đưa cậu từ sân khấu trở
về trại mồ côi tôi nhận thấy mắt họ đỏ và sưng mọng. Tôi chợt nghĩ, đời tôi
nhiều ý nghĩa biết bao khi đã từng nhận một học sinh như Robby. Không, tôi chưa
bao giờ nhận một học sinh nào “cần nâng đỡ”, nhưng đêm đó tôi trở thành người
được nâng đỡ bởi Robby. Cậu là thầy của tôi và tôi chỉ là một học trò. Bởi vì
cậu đã dạy cho tôi ý nghĩa của sự kiên trì, của tình yêu và niềm tin trong
chính con người của chúng ta và điều đó có thể tạo ra cho người khác một cơ hội
mà chúng ta không biết vì sao. Điều này càng đặc biệt ý nghĩa hơn khi sau này
tôi biết Robby bị chết trong vụ nổ bom điên rồ tại tòa nhà Alfred P. Murrah
Federal ở thành phố Oklahoma vào tháng 4 năm 1995 nơi cậu đang biểu diễn.
Theo Nhị
Tường/Reader’s Digest
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét