TRONG THI PHẨM “ĐƯỜNG VỀ”
“Giọt nắng vàng lung linh
Bên thềm gió lay nhẹ
Nắng gió vẫn vô tình
Không sinh cũng không diệt”
Đây là
bài thơ “Nắng gió” trong tập thơ Đường về
của Minh Đạo. Tác giả sáng tác một cách xuất thần, dựng thành cốt lõi, xương sống
cho tác phẩm thi ca nghệ thuật. Bài thơ được thực hiện bằng thư pháp Việt để
trình bày bìa sau của tác phẩm mà bạn đọc đang cầm trên tay.
Đọc cả
tập thơ và với bài thơ “Nắng gió”, có thể nói tâm cảm của Minh Đạo là thơ hướng
đến trí tuệ, tư tưởng lớn ở phương Đông: giáo lý của đạo Phật. Tác phẩm gồm 95
bài thơ, phần lớn được viết theo thể thơ Đường với niêm luật, khuôn giáo khắt
khe đòi hỏi phải chỉn chu về luật thơ.
Chân
thành mừng anh Minh Đạo đã “công phu”, chu đáo trong việc dựng thành sách,
thành thơ, thành họa và kể cả thành nhạc nữa. Niềm vui cho thi hữu Minh Đạo đã
được thầy Thích Tâm Hải đề tựa cho tác phẩm, làm sáng tỏa và thanh thoát việc
“khai quang điểm nhãn” cho thi phẩm Đường
về này.
Trong
số 95 bài thơ, tác giả đã chọn lọc rồi minh họa gần 40 bức thư pháp, ảnh nghệ
thuật và được xếp đặt một cách hợp lý. Tất cả những nội dung ấy đã nói lên việc
hướng về cội nguồn uyên nguyên của văn hóa Việt. Tác giả đã trình bày một cách
qui ngưỡng, có trước có sau, có ngôi thứ, có trật tự, có lề lối, chung thủy,
tri ân, cảm nghĩa của người Việt thanh tao và cao quí. Đó là ơn nước, ơn thầy,
ơn sinh thành dưỡng dục, ơn xã hội… được lồng vào nhau một cách lung linh, sùng
kính và cung ngưỡng. Càng đọc, càng nhìn, càng nghĩ, càng suy thì lại càng mến
tài và trân trọng tác giả hơn.
Đường về đầy hoa thơm cỏ lạ, ngào ngạt…
theo thời gian như muốn đọng lại trong bài “Quỳnh hương”:
“Trăng lên hoa nở khách đề thơ
Hương ngát hoa đời ý vẩn vơ
Trà nguội đêm tàn sương tỏa lạnh
Say đời say mộng mãi còn mơ”.
Ngoài
ra tôi còn tâm đắc với ý thơ “Thời gian vò võ” và “Đọng lại nghe vò võ” mà anh
Minh Đạo đã nhắc đến hai lần trong thi phẩm:
“Thời gian vò võ luôn in đậm”
(Tuổi thơ)
“Thời gian đọng lại nghe vò võ”
(Chờ xuân)
Thân
chào anh và những người thân về dặm đường mà anh đã ký thác, nuôi dưỡng ước vọng
từ lâu cho tác phẩm.
Xuân Bính Thân - 2016
Thân hữu
Lê Quang
Thái
(Tập san Liễu Quán – Tạp chí
Sông Hương)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin giới thiệu đến quí thân hữu gần xa tập thơ Đường Về trên trang web Thiền viện Vạn Hạnh:
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
CẢM NHẬN CỦA ĐỘC GIẢ SAU KHI XEM XONG TẬP THƠ ĐƯỜNG VỀ
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
CẢM NHẬN CỦA ĐỘC GIẢ SAU KHI XEM XONG TẬP THƠ ĐƯỜNG VỀ
Lối về của MINH ĐẠO trong “ĐƯỜNG VỀ” (*)
Tâm Lễ - Nguyễn Ngọc Luật
Thân hữu
gần xa biết đến thầy Minh Đạo như là một nhà thư pháp với nét bút phóng khoáng và
bản sắc riêng biệt không lẫn vào ai được,
thư pháp của thầy thường là những câu Phật ngôn, thiền ngữ hoặc là những
câu thơ ngắn của thầy, thầy cũng vẽ tranh thủy mặc với những nét chấm phá thật
độc đáo. Nhưng ít ai biết thầy vẫn miệt mài làm thơ theo thể thất ngôn bát cú
đường luật với những quy tắc về niêm, luật, đối… hết sức khắt khe, nghiêm nhặt cho
đến khi thầy cho ra mắt tập thơ- thư pháp “ĐƯỜNG VỀ” thì nhiều thân hữu thật sự
ngỡ ngàng!
Thi tập “Đường Về” với 95 bài thơ Đường đa số
làm theo thể thgất ngôn bát cú, hầu hết nội dung để chuyển tải những suy tư, trải nghiệm cũng như thể hiện đời sống tâm linh thật
phong phú của thầy. Ngoài ra có một số ít bài thơ tự sự diễn tả những cảm nhận
về tình cảm cuộc sống hoặc những giây phút phiêu bồng về một bóng hình rất xa,
một cõi mộng thóang qua trong một bất chợt nào đó.
Tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần toàn bộ các
bài thơ trong thi tập và cảm nhận một điều là hầu hết nội dung các bài thơ cho dù được đề cập về
bất kỳ điều gì đi nữa thì tựu trung cũng mang tinh thần “tải ĐẠO”. ĐẠO ở đây
không phải là đức tin tôn giáo mà là đạo lý giửa cuộc sống đời thường về tình cảm
quê hương, sự tri ân tổ tiên, ông bà, cha mẹ, tình bằng hữu, tình gia tộc và vượt
lên trên hết là tình người và sống đạo.
Thầy nói về đạo lý uống nước nhớ nguồn, tri
ân tổ tiên, cha mẹ với những câu thơ thật
tâm thành, dung dị
Tổ đức
anh linh luôn tỏa sáng
Để cho
gia tộc mãi xuân trường
( Từ đường)
Đã
trót sinh ra giửa đất trời
Ân
tình sâu nặng nghĩa nào vơi
(Ơn nghĩa sinh thành)
Đối với ơn thầy giáo dưỡng
thì
Tâm an
liễu ngộ người nương pháp
Gặp được
minh sư dạ sáng khai
(Ơn thầy)
Và kết lại cho trọn
tình
Mẹ dưỡng
một đời ơn chẳng nhạt
Cha lo
bao thuở nghĩa không phai
Vợ chồng
duyên số ươm bền chặt
Thân hữu
niềm tin giử miệt mài
(Trọn tình)
Chỉ với bốn câu mà chuyển
tải cả một tinh thần đạo lý trong cuộc sống của thầy.
Duyên theo dòng luân chuyển của nghiệp thức để
đi vào cuộc đời tang thương dâu bể nhuốm mùi tục lụy, chất chứa phiền não của chốn
trần ai, mang thân phận kiếp người trôi lăn trong dòng sinh tử , phan duyên, cảm
thọ những được-mất, thành-bại, vinh-nhục, hạnh phúc-khổ đau… với hỷ, nộ, ái ố,
thất tình lục dục... chống chất lên kiếp sống với những trải nghiệm đắt giá của
bản thân. Giờ đây trong tuổi xế chiều thầy đã nhận diện được ĐƯỜNG VỀ nhờ thấm
nhuần giáo lý Phật-đà và đã áp dụng một cách diệu dụng vào đời sống hằng ngày bằng
cách chọn cho mính lối “SỐNG ĐẠO”. Ta tìm thấy rất nhiều những ý tưởng, tự sự
thể hiện nhân sinh quan…của thầy trong rất nhiều bài thơ trong thi tập.
Cửa Phật
nương về đèn Bát-nhã
Nhuộm
màu đạo pháp thoát bi ai
(Hành trình)
Sớm tối
tọa thiền tâm chẳng nhuốm
Ngày
đêm quán chiếu cảnh không lay
(Nơi ấy)
Trong hành trình tìm về
nguồn cội thầy Minh Đạo đã chọn cho mình một lồi sống thật an nhiên, tĩnh tại,
thong dong với những thú vui tao nhã mà biết bao người mơ ước cũng không có được
(hoặc giả họ có điều kiện nhưng thiếu duyên để tìm cho mình một lối sống buông
thư như thế!)
Đến
đi, đi đến đều không ngại
Là lúc
thong dong giửa cõi này
(Tâm nguyện)
Thân mang kiếp người, sống trong cõi hồng trần
nhưng thầy đã vượt thoát ra ngoài không bị đắm nhiễm mùi tục lụy vì đã liễu ngộ
lý vô thường, vô ngã mà buông xả, chuyển hóa thân tâm để dần dần diệt trừ tham
dục, kiến lập một cảnh giới an lạc giửa trần gian khổ đau, phiền não.
Buông
xã tâm khoan là lẽ sống
Tùy
duyên thuận pháp thảy thong dong
(Chờ đợi)
Và tự nhủ
Hãy sống
bình tâm giửa cõi đời
Để
lòng thanh thản bớt chơi vơi
(An lạc)
Chọn cho mình lối sống
khinh an, thanh thản, thầy Minh Đạo đang đi giửa cõi ta-bà với tâm thái ‘Tâm an, niệm chánh bước dung thông”!
Điều ngộ nhận lớn nhất
của đa số chúng ta là cứ tưởng đời là thật cho nên tất bật suốt đời,
thầy Minh Đạo thì không thế.
Biết đời
vốn không thật
Nên sống
tình bao la
Nhìn đời
bắng tâm Phật
Để yêu
đời thiết tha
(Biết đời)
Biết đời vốn không thật
để rồi nhìn đời bằng tâm Phật ( từ bi, hỷ xả, vô ngã, vị tha) để mà yêu đời thiết
tha chứ không phải để rồi bi quan, yếm
thế như nhiều người ngộ nhận về đạo Phật. Ta cảm nhận được một lối sống đạo với
sự an nhiên, hỷ lạc, thong dong, tự tại làm sao!
Bên
nhánh phong lan với tách trà
Lung
linh nắng sớm bóng thu qua
Đậm đà
vị thắm tìm thanh thản
Thoang
thoảng hương đưa thấy thiết tha
(Độc ẩm)
Còn nhiều nữa hương vị
an lạc, khinh an phảng phất trong rất nhiều bài thơ trong thi tập. Còn lại một số
bài với đôi chút lãng đãng sương khói, hoài niệm về một quá khứ xa xăm
Nửa kiếp
thời gian còn mãi nhớ
Trăm
năm ký ức mãi niềm thương.
(Hoài niệm)
Và thế là
Nhớ em
anh gởi vào trang giấy
Cách
trở xa xăm với những ngày
(Duyên xưa)
Một chút lãng đãng, một
chút lang thang vào cõi mộng, chỉ là một chút thôi như màu hồng điểm xuyết trên
đóa mẫu đơn, trên cành đào phai trong bức tranh thủy mặc của thầy.
Tập thơ được khép lại với bài thơ mang tựa đề
“Như” bài thơ khái quát lại tinh yếu nội
dung trong thi tập với sự trực ngộ lý vô thường, vô ngã, duyên sinh . Thầy đã tự
tìm ra “Đường về” nhưng sao lại còn băn khoăn?!
Như là
người lữ khách
Thời
gian bóng ngựa qua
Chẳng
biết đâu là nhà
Đường
về quá đỗi xa”
(Như)
Đường về thì quá xa
nhưng mà đã đi là sẽ đến, hành giả đã tìm ra lối về khi nhận chân được trần
gian là quán trọ, để rồi một mai kia khi mà:
Quán đời
tỉnh mộng tà huy
Trả buồn
vui lại ra về tay không!
Những dòng tản mạn về tập thơ-thư pháp “Đường về” của thầy Minh Đạo đáng ra đã
được đặt dấu chấm hết, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng thú vị khi phát hiện một
cách ngẫu nhiên bài thơ cuối của tập thơ có tên là “NHƯ” làm tôi liên tưởng tới
bốn câu thi kệ của cố Hòa thượng Phước Hậu
Kinh
điển lưu truyền tám vạn tư
Học
hành không thiếu cũng không dư
Năm
nay nghĩ lại chừng quên hết
Chỉ nhớ
trên đầu một chử NHƯ!
Và thế là dòng tâm thức
của tôi lại tiếp tục lan man, nhưng mà thôi, hãy nói như Phạm Thiên Thư trong tập
“Đoạn trường vô thanh”
Thôi
thì thôi chỉ phù vân
Thôi
thì thôi nhé có ngần ấy thôi!
Thầy Minh Đạo nhé!
Vào
hạ 2016
Tâm Lễ
(*) Đường
về: Thơ và thư pháp-MINH ĐẠO
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
SÁCH ĐÃ XUẤT BẢN
Nơi Ấy Bình Yên
Giấy đăng ký kế hoạch xuất bản số: 79-2013/CBX/43/79/HP và QĐXB số: 124-2013/QĐ-NXB, ngày 4.6.2013.
In xong nộp lưu chiếu Quý II - 2013. Xem
- GIỚI THIỆU SÁCH (2)
---------------------------------------------------------------------------------------------
Liên hệ: minhdao1160@yahoo.com
minhdao1160@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét