Suốt hai năm tròn trôi qua...
ngày nào người gánh nước cũng chỉ gánh về đến nhà có một thùng rưỡi nước...!
Và lẽ đương nhiên là cái thùng hoàn hảo lấy làm tự hào về thành quả của nó...
nó đã giữ cho nước trong thùng được nguyên vẹn khi về đến nhà....
Còn cái thùng bị rạn nứt thì cảm thấy xấu hổ về sự không hoàn hảo của nó ...
nó đau buồn vì nó chỉ có thể làm được một nửa nhiệm vụ mà nó đã được giao phó mà thôi
_ Sau hai năm chịu đựng cái mà nó cho là sự thất bại chua xót của mình...
một hôm...bên bờ suối...cái thùng bị rạn nứt đã nói với người gánh nước rằng :
– Tôi lấy làm xấu hổ về bản thân mình... và thật lòng muốn xin lỗi ông.
– Tại sao ngươi lại xin lỗi ta ...người gánh nước hỏi...và ngươi xấu hổ về điều gì?
Cái thùng đáp lại :
– Suốt hai năm qua...mỗi lần ông gánh nước...tôi chỉ có thể mang về nhà vỏn vẹn có nửa thùng nước...
bởi vì vết rạn nứt bên hông của tôi đã làm cho nước rò rỉ ra bên ngoài trên suốt con đường về nhà
_ Bởi vì những vết nứt của tôi mà ông không gặt hái được thành quả tương xứng so với sự nỗ lực của ông.
Người gánh nước cảm thấy thương cho cái thùng cũ đã bị rạn nứt...
và với tấm lòng thương yêu của mình,
ông nói:
– Khi chúng ta quay trở về nhà Ta muốn ngươi hãy để ý đến những bông hoa xinh xắn dọc đường.
Thật vậy...trên đường về...khi họ leo lên ngọn đồi...cái thùng cũ đã chú ý đến những bông hoa dại xinh xắn đang được mặt trời sưởi ấm bên lề đường...Và điều này ít nhiều đã làm cho nó vui lên _ Nhưng đến cuối con đường...nó vẫn cảm thấy hổ thẹn vì nó lại đã bị rò rĩ ra ngoài hết một nửa thùng nước....
Và nó lại xin lỗi người gánh nước về sự thất bại của nó một lần nữa.
Người gánh nước đã nói với cái thùng rằng:
– Ngươi đã không để ý là những bông hoa chỉ mọc ở bên phần đường phía ngươi,
còn bên phần đường của cái thùng kia thì không có hay sao...?
Đấy là vì Ta đã luôn biết rõ về khuyết điểm...
về sự rạn nứt của ngươi... và ta đã biết tận dụng sự lợi ích từ đó.
Ta đã trồng những hạt giống của hoa bên phần đường của ngươi...và mỗi ngày trong khi chúng ta trở về nhà từ dòng suối... ngươi đã tưới cho chúng
_ Suốt hai năm... Ta đã hái những bông hoa xinh đẹp này để trưng trên cái bàn trong nhà...Nếu không có vết rạn nứt của ngươi...Ta đã không thể nào có được những bông hoa xinh đẹp ấy để tô điểm cho căn nhà của chúng ta.
Mỗi một chúng ta đều có những khuyết điểm của riêng mình...
Tất cả chúng ta đều là những cái thùng bị rạn nứt...
Nhưng những vết rạn nứt...những khuyết điểm ấy một khi biết vận dụng thích hợp thì chúng làm cho cuộc sống của chúng ta thêm thú vị và có ý nghĩa hơn...
Chúng ta hãy nhìn mọi người đúng thật như họ đang hiện hữu...
và hãy nhìn vào những điểm tốt ở nơi họ.
Minh Nguyên dịch
Nguồn
Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét