Chuyện xảy ra ở hành lang một bệnh viện. Cô con dâu nhăn mặt nói với
chồng:
- ở nhà đủ thứ phải lo, làm sao mà vô trong đây hầu ba được? Anh
nói cô Năm hay cô Bảy ở không thì chia nhau vô chăm sóc ba ".
Anh con trai chưa kịp trả lời thì có lẽ cô Năm hay cô Bảy gì đó đã
cong môi phản đối:
- Tui cũng có đủ thứ chuyện để lo chứ bộ, quên tui đi".
Một cậu con trai khác cau cau lông m ... ày:
-Nói chung là ai cũng bận hết, với lại ba mắc bệnh lây nhiễm, vô hầu
ba rồi lỡ bị lây thì làm sao ?
Cô con dâu trưởng phán một câu:
-Thôi khỏi bàn tán gì hết, mướn người nuôi là xong chuyện.
Tất nhiên sau đó, sự việc xảy ra đúng như hoạch định của họ. Một phụ nữ khỏe mạnh, có dáng vẻ nông dân đang nuôi một người bệnh nằm giường bên cạnh ông cụ đã chủ động đề nghị nuôi bệnh cho ông cụ luôn. Công việc tỉ mỉ, cần sự chu đáo, từ việc cho uống sữa, uống thuốc đến thay quần áo, lau người (ông cụ đã mất hết cảm giác vệ sinh), nhưng chị vẫn làm với sự chăm chút, không để lộ bất cứ thái độ ghê tởm nào, lại còn có vẻ hiền hậu, dịu dàng như con đối với cha mẹ. Trong lúc ấy, có lẽ yên tâm vì cha đã có người chăm sóc, đám con trai, con gái, dâu, rể hơn một chục người của ông cụ thỉnh thoảng mới lượn qua như một luồng gió nhẹ. Tiếc thay, sự chăm chút của chị phụ nữ không kéo dài bao lâu, chỉ hơn một tuần sau là ông cụ đã qua đời. Con cái, cháu chắt ông kéo vào mới đông chứ. Họ khóc lóc khá ồn ào nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy việc khâm liệm ông cụ, và ở hành lang lại xảy ra một cuộc cãi vã xem người nào phải chi nhiều nhất cho đám tang ?...
Tất nhiên sau đó, sự việc xảy ra đúng như hoạch định của họ. Một phụ nữ khỏe mạnh, có dáng vẻ nông dân đang nuôi một người bệnh nằm giường bên cạnh ông cụ đã chủ động đề nghị nuôi bệnh cho ông cụ luôn. Công việc tỉ mỉ, cần sự chu đáo, từ việc cho uống sữa, uống thuốc đến thay quần áo, lau người (ông cụ đã mất hết cảm giác vệ sinh), nhưng chị vẫn làm với sự chăm chút, không để lộ bất cứ thái độ ghê tởm nào, lại còn có vẻ hiền hậu, dịu dàng như con đối với cha mẹ. Trong lúc ấy, có lẽ yên tâm vì cha đã có người chăm sóc, đám con trai, con gái, dâu, rể hơn một chục người của ông cụ thỉnh thoảng mới lượn qua như một luồng gió nhẹ. Tiếc thay, sự chăm chút của chị phụ nữ không kéo dài bao lâu, chỉ hơn một tuần sau là ông cụ đã qua đời. Con cái, cháu chắt ông kéo vào mới đông chứ. Họ khóc lóc khá ồn ào nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy việc khâm liệm ông cụ, và ở hành lang lại xảy ra một cuộc cãi vã xem người nào phải chi nhiều nhất cho đám tang ?...
Anh con trai trưởng cầm một xấp tiền đến trả cho chị phụ nữ đã
nuôi bệnh cha mình. Hai mắt đỏ hoe, chị trả lời:
-Tôi nuôi cụ ấy vì thấy xót xa cho cụ có lắm con nhiều cháu mà chẳng
ai đoái hoài, chứ tôi có làm cái nghề này đâu mà lấy tiền ?
Đám người đang khóc mếu, cãi nhau... đột nhiên im bặt. Rồi từng
người một lẻn ra ngoài...
"KIẾP SAU( NẾU CÓ) DÙ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG,
CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU "....
Tôn Vận Tuyền đã để lại những lời căn dặn như sau:
Các con
thân mến,Viết những điều căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau :
1. Đời sống
là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần, nếu
được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
2. Cha là
Cha của các con, nếu không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc
này đâu!
3.Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả của bao kinh nghiệm
xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của chính bản thân mà Cha ghi nhận
được, nó sẽ giúp các con tránh những nhầm lẫn hoang phí trên con đường trưởng
thành của các con.
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :
1. Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất
thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đối xử tốt với con cả,
ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc
các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người
đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt
của mình ngay.
2.Không có người nào mà không thể thay thế hay tồn tại mãi với
mình được cả; không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu, bám chặt lấy nó. Nếu
hiểu rõ được nguyên lý nầy, thì sau nầy trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không
còn muốn cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý
nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu: đó cũng không phải là chuyện trời sập.
3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phi thời gian, mai
đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi! Cho nên, nếu ta
càng trân biết quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời
mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng
cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
4.Trên đời nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Ái tình chẳng
qua là một cảm xúc nhất thời, cảm giác nầy tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh
mà biến thiên, thay đổi. Nếu người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn
nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng,
cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu
thương mãi, cũng không nên quá bi lụy vì thất tình.
5.Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng
có học hành nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là
không cần học hành nhiều sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành,
giáo dục là vũ khí trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với bàn tay
trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc sắt. Nên nhớ kỹ điều nầy !
6. Cha không yêu cầu các con phải phụng dưỡng cha trong nữa quãng
đời còn lại của cha sau nầy. Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc nữa quãng đời
sau này của các con. Lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha
đã làm tròn thiên chức của mình. Sau nầy các con có đi xe Bus công cộng hay đi
Auto nhà, các con ăn soup vi cá hay ăn mì gói, đều là trách nhiệm của các con.
7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt
người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT
với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử TỐT với mình.
Mình đối xử người ta thế nào, không có nghiã là nguời ta sẽ đối xử lại mình như
thế, nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8.Trong mười mấy, hai mươi năm nay, có người tuần nào cũng mua vé
số, nhưng vẫn nghèo trắng tay, điều nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng
năng làm ăn mới khá được. Trên thế gian nầy không có cái gì là miễn phí cả.
9.Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong
kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu, như thế nào, nên trân trọng
và hãy qúy khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau, kiếp sau (nếu
có), dù ta có thương hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.
Nguồn: new.titocovn