Tham Vọng Làm Mất Đi
Hạnh Phúc
Ngày xưa, một ông vua bảo kỵ sĩ
của mình rằng nếu anh ta phi ngựa xa được chừng nào, nhà vua sẽ tặng cho anh ta
phần đất đai đó. Vô cùng tự tin, kỵ sĩ nhảy lên lưng ngựa và phi nhanh như tên
bắn. Anh ta muốn có phần đất đai rộng lớn. Anh ta phi, phi mãi, luôn tay thúc
roi giục ngựa chạy nhanh. Đói khát, mệt mỏi, anh ta vẫn không dừng lại nghỉ
ngơi. Anh ta muốn được càng nhiều đất đai càng tốt.
Khi chinh phục được một vùng
đất rộng bao la thì cũng là lúc kỵ sĩ kiệt sức, ngã gục xuống. Trong phút giây
cuối cùng trước khi nhắm mắt, trong đầu anh ta cứ mang mang câu hỏi:
“Hà cớ gì mà mình lại
phải cố gắng đến kiệt sức như thế này để rồi xuôi tay nhắm mắt, mình cũng chỉ
cần một rẻo đất nhỏ để nằm xuống?”.
Câu chuyện kỵ sĩ cũng giống như
hành trình trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta tự khoác lên cho mình áp lực
làm việc, cố gắng kiếm thật nhiều tiền của, quyền lực và sự ngưỡng mộ.
Chúng ta thờ ơ với sức khỏe của
chính mình, bỏ bê những khoảng thời gian hiếm hoi ở bên cạnh gia đình yêu quý,
không biết đến vẻ đẹp của cuộc sống hàng ngày xung quanh ta, quên đi những sở
thích mà ta hằng đam mê.
Để đến một ngày, khi nhìn lại,
nhận ra rằng chúng ta thật sự đâu có cần nhiều đến thế. Nhưng chúng ta cũng
không thể nào quay lại để nhặt lấy những điều quý giá đã bỏ lỡ trong đời.
Mài Vũ
Khí
Ngày xưa, có một tiều phu khỏe
mạnh đến tìm gặp ông chủ xưởng gỗ để tìm việc làm và anh đã được nhận vào làm
một công việc phù hợp với khả năng: đốn gỗ. Tiền lương được trả thật sự cao và
điều kiện làm việc rất tốt. Chính vì lý do đó mà người tiều phu đã làm việc hết
sức mình.
Ông chủ đưa cho ông một cái rìu
và chỉ anh nơi để đốn gỗ. Ngày đầu tiên, người tiều phu mang về 18 cây.
“Thật tuyệt vời, hãy tiếp tục
như thế”, ông chủ khích lệ.
Nghe những lời khuyến khích của
ông chủ, người tiều phu gắng sức làm việc trong ngày tiếp theo nhưng anh ta chỉ
mang về có 15 cây. Ngày thứ ba anh cố gắng làm việc hơn nữa nhưng anh cũng chỉ
mang về được 10 cây. Những ngày tiếp theo số cây anh mang về ngày càng ít hơn.
“Tôi đã đánh mất sức mạnh của
mình”, người tiều phu nghĩ thế. Anh tìm đến gặp ông chủ để nói lời xin lỗi và
giải thích rằng anh không hiểu được tại sao lại như thế.
“Lần cuối cùng anh mài cái rìu
của anh là vào khi nào”, ông chủ hỏi.
“Mài rìu ư? Tôi không có thời
gian để mài nó. Tôi đã rất bận trong việc gắng sức đốn những cái cây”.
Cuộc sống của chúng ta cũng
giống như người tiều phu kia, đôi lúc chúng ta quá bận rộn để hoàn tất công
việc nhưng có vẻ như nó ngày càng tệ hơn. Hãy nghỉ ngơi và tìm cách mài lại “vũ
khí” và bạn sẽ tìm thấy được sức mạnh của mình bằng các hình thức thư giãn, đọc
sách, học thêm các kỹ năng sống và tu luyện để hoàn thiện bản thân.
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét