Những ngày qua, câu chuyện của cụ ông câm điếc bán vé số trả lại số tiền hỗ trợ 75 triệu đồng khiến nhiều người xúc động. Đằng sau đó là bài học đáng suy ngẫm về “biết đủ là hạnh phúc”.
Không nhận tiền để nhường cho những người khó khăn hơn
Hằng ngày, cụ ông Vũ Văn Sơn (63 tuổi) cùng với chiếc xe đạp của mình rong ruổi bán vé số trên khắp các nẻo đường Sài Gòn. Trước xe của ông có tấm biển ghi dòng chữ “Tôi bị câm điếc xin cô bác làm ơn giúp đỡ”.
Thương cảm trước hoàn cảnh của ông, cô gái Nguyễn Đỗ Trúc Phương đã đứng ra kêu gọi sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm. Sau khi kêu gọi, số tiền 75 triệu đồng được Trúc Phương liên hệ gửi tặng đến cụ ông. Tuy nhiên, ông lại từ chối không nhận. Phải đến khi gặp lại lần hai và “năn nỉ” thì cụ ông mới chịu nhận lấy 5 triệu và ra hiệu dành tặng số tiền còn lại cho những người có hoàn cảnh khó khăn hơn.
Điều này khiến Trúc Phương không khỏi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cô gặp một người được kêu gọi giúp đỡ lại không nhận tiền, đặc biệt là một số tiền lớn như vậy. Từ việc này cô học được một bài học rằng khi biết đủ, tự lòng mình sẽ thấy an nhiên.
Khi được hỏi tại sao ông lại không nhận hết số tiền người ta giúp. Ngay cả việc mua xe đạp mới ông cũng từ chối. Cụ ông viết vào giấy rằng: “Tôi bảo số còn lại nên giúp ai đó có hoàn cảnh khó khăn hơn tôi. Tôi tuy khổ nhưng còn đi kiếm tiền được, còn nhiều người có hoàn cảnh còn khó khăn hơn nên mình cần chia sẻ.”
“Xe đạp cũ mới gì cũng vậy, khi mình đã có tức là ngày hôm nay mình diễm phúc, bởi những gì đòi hỏi nó mang tính chất nhu cầu, mà nhu cầu thì không biết bao nhiêu mới đủ. Không ai bằng lòng với hiện tại cả. Xe này từ tiền bán vé số dành dụm, mua lại người ta giá 200.000 đồng”.
Có tình thương của mọi người là hạnh phúc rồi
Cụ ông Vũ Văn Sơn quê ở Long An. Ông cho biết mình có 2 người con gái đã lập gia đình, mỗi người có 2 em bé nên ông có 4 cháu ngoại. Còn vợ ông thì vẫn ở dưới quê đi làm cỏ, làm rẫy mướn cho người ta, có người thuê thì có ăn, không thì chờ thời.
Về phần mình, ông Sơn kể, do ngày xưa bị pháo rơi ngay hầm cá nhân, ông bị ra máu lỗ tai; họng, đầu bị miểng nhỏ văng vào sau đó tai không nghe được rồi dần dần không nói được.
Tính đến nay ông đã lên Sài Gòn mưu sinh được 2 năm nay. Hiện, ông được một người chủ lo cho chỗ ăn ngủ, lấy vé số không vốn để đi bán kiếm tiền. Một ngày của ông bắt đầu từ 5h30 sáng. Ông thường ngồi ở đường Trần Hưng Đạo (Q.1, TP.HCM) đến 7h hơn thì di chuyển. Buổi tối ông Sơn sẽ đến ngã tư Điện Biên Phủ – Hai Bà Trưng (Q.3, TP.HCM) bán tiếp vé số. Tầm 21 giờ, ông lại đạp xe ra vòng xoay Hàng Xanh (Q.Bình Thạnh) bán đến hơn 23 giờ mới về.
Ông Sơn cho biết mỗi ngày ông đi mỗi hướng khác nhau và lý giải: “Mình phải đổi đường chứ ngày nào người ta cũng thấy mình rồi cứ mua như họ “nợ” mình vậy”.
Khi được hỏi về mong muốn của mình thì ông lại trầm ngâm viết lên trang giấy rằng: “Có tình thương của mọi người dành cho tôi là tôi hạnh phúc lắm rồi, có tiền nhiều mà không có tình thương của mọi người, không có tình thương của mấy cháu thì nó giống như cây khô thiếu nước vậy. Tôi chỉ mong sao vợ, các con cháu luôn mạnh khỏe và tôi không còn bệnh huyết áp nữa là tôi vui rồi, chỉ mong vậy thôi”.
Khi đọc được những chia sẻ trên, nhiều người không khỏi xúc động và nể phục cụ ông. Nể phục không chỉ về việc “biết đủ” mà còn là về tấm lòng thiện lượng của cụ ông. Chúng ta thường nghĩ rằng, chỉ khi mình có mới có thể cho đi nhưng ngay cả khi cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn vất vả, cụ ông đã nghĩ đến việc san sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn hơn.
Yên Yên (t/h)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét