Câu chuyện có tính cá biệt,
gần như hư cấu. Bởi tất cả sự vận hành của đời sống, theo đạo Phật, đều do
nghiệp lực chi phối. Sinh Tử cũng không ngoài quy luật này. Không ít người theo
đạo Phật hay các đạo khác bị bệnh ngặt nghèo có thể qua
khỏi hay không qua khỏi hay‘vãng sinh’.
Vì thế không nhất thiết là phải theo khuôn mẫu nào cả. Hãy cẩn trọng,
tránh mọi sự tô hồng “phép lạ”, đánh bóng cho một tông phái hay một tôn giáo
nào hết.
Tuệ giác – sự thấu hiểu lẽ thực, có lẽ là mục tiêu tối hậu dẫn đường cho sự
sống an lạc dài lâu trong giải thoát.
Anh Cẩn sinh năm 1949. Hiện anh đang sống ở thành phố Encinitas, miền Nam
California. Có thể nói anh là một trong những người Việt di tản thành đạt ở Mỹ.
Sang Mỹ từ năm 1975, anh bắt đầu làm việc ngay trong lĩnh vực điện toán. Với
kinh nghiệm từng làm việc trong ngành điện toán khi còn ở Việt Nam, anh nhanh
chóng thăng tiến trong ngành công nghệ quan trọng này của Mỹ.
Ðến năm 1990, anh đã nắm giữ những chức vụ cao trong các hãng lớn như General
Electric. Anh quyết định mở business riêng của mình. Công việc kinh doanh của
các công ty software do anh sáng lập đều thành công ở những mức độ khác nhau.
Theo anh Cẩn, con đường đến với Phật Pháp của anh cũng tương tự với những người
thuộc giới trí thức và làm việc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Anh theo đạo
Phật vì mẹ là một Phật tử thuần thành, thường xuyên đi Chùa, tụng kinh.
Lúc trẻ anh đọc rất nhiều sách Phật, cũng thiền tập, nhưng là để thoả mãn nhu
cầu về tri thức hơn là tìm cho mình một con đường đi trong cuộc sống. Một tác
động lớn đến đời sống tâm linh của anh xảy ra cách đây hơn chục năm, trong anh
khi đang điều hành công ty của mình ở Mỹ.
Hôm đó, có một nhân viên lên gặp anh khóc và nói rằng mình bị áp lực lớn vì
không theo nổi cách làm việc của anh. Anh Cẩn hết sức ngạc nhiên, vì anh thuộc
loại giám đốc biết quan tâm đến nhân viên. Có điều anh luôn yêu cầu nhân viên
phải làm việc đúng như cách của anh làm, để họ cũng thành công như anh.
Anh quên mất là không phải ai cũng có khả năng như anh được. Hoá ra là cho dù
đang muốn làm một việc tốt, nhưng vì chấp ngã, nên vô tình anh làm tổn thương
người khác ! Qua sự kiện đó, anh bắt đầu nhìn lại mình.
Anh bắt đầu trở nên biết lắng nghe người khác hơn. Anh bắt đầu tìm cách đem
Phật Pháp áp dụng vào trong cuộc sống hằng ngày. Anh Cẩn rất quan tâm đến Phật
Giáo Tây Tạng. Theo anh, truyền thống Tây Tạng vạch ra con đường tu tập rõ ràng
cho các Phật tử còn đang sống cuộc đời thường như anh. Vẫn biết “tu là chuyển
nghiệp” như nhiều thầy đã dạy, nhưng làm thế nào ?”
Phật Giáo Tây Tạng đưa ra cho anh Cẩn câu trả lời này cụ thể hơn. Do đó, anh
thường lên nghe giảng pháp ở ngôi chùa Tây Tạng ở Long Beach, nơi có Geshe
Tsultim Gyeltsen trụ trì. Ngài là một trong những chư vị cao tăng của Phật Giáo
Tây Tạng, rất được Ðức Ðạt Lai Lạt Ma quí mến.
Vào
khoảng tháng 06/2007, anh Cẩn thấy sức khoẻ mình tự nhiên suy kiệt hẳn.
Vì sao thì bác sĩ chưa chẩn đoán được. Phải đợi đến khi anh thấy mình bị chứng
“double vision” - một vật mà nhìn thành hai - anh mới khám bác sĩ nhãn khoa rồi
được chuyển qua bác sĩ khác để cho scan não bộ của anh. Lúc đó họ phát giác là
anh bị ung thư phổi, đã di căn tới não, nên họ tức tốc đưa anh vào nhà thương.
Ðối với y học, ca của anh Cẩn có vẻ như đã quá trễ. Bác Sĩ vẫn bắt đầu phương
pháp xạ trị mà không ai hứa hẹn điều gì. Cuộc sống của anh tính theo từng
tháng. Chỉ còn chờ phép lạ …
Ðối với một người đọc sách Phật nhiều như anh Cẩn, anh cũng biết sinh tử là vô
thường. Nhưng khi phải đối mặt trực diện với nó, anh mới thấy mọi kiến thức
trước đây của mình về cái chết sao chỉ là một mớ khái niệm rỗng, không giúp gì
được cả. Anh cảm thấy hoang mang quá đỗi. Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc
đi về một nơi nào đó đằng sau cái chết. Bởi vì anh vẫn còn lo cho vợ anh, con
anh, và cả doanh nghiệp đang làm việc nữa, sau này không có anh rồi sẽ ra sao.
Anh cố tự nhủ rằng mình chấp và bám víu như vậy là sai với tinh thần nhà Phật,
nhưng anh không thể nào chế ngự được nỗi sợ hãi khi hình ảnh cái chết và vợ con
mình hiện lên trong đầu. Cùng với cơ thể bệnh hoạn, tâm anh lại bị thiêu đốt
trong sự sợ hãi. Thân tâm anh suy sụp toàn diện !
Ðến lúc như tuyệt
vọng, tự nhiên anh nghĩ đến Geshe Tsultim Gyeltsen. Anh nhờ một người bạn thân
đến chùa ngay để trình bày với thầy về hoàn cảnh của anh, và xin được qui y với
Ngài. Thầy nhận lời ngay. Cuối tuần đó, anh sung sướng được gặp thầy, được thầy
làm Lễ Qui Y chính thức.
Anh xin
thầy lời khuyên về sự giải thoát cho bản thân mình. Lời khuyên của Ngài thật
đơn giản : giao tất cả mọi chuyện vướng bận trong đời lại cho người thân, để
chuẩn bị cho mình vượt lên trên tất cả những lo toan đó.
Với
một niềm tin mãnh liệt (?) vào vị thầy tôn kính, anh thực hiện
đúng như vậy. Anh bàn giao lại công việc, tài sản lại cho người thân của mình
lo liệu. Anh tức tốc lấy vé máy bay để cùng vợ đi Hawai, với ý nghĩ là tận
hưởng những ngày tháng cuối để vui với gia đình. Ðúng cái đêm trước ngày khởi
hành, “phép lạ” xảy ra.
Tối hôm ấy,
anh cũng ngồi thiền để tĩnh tâm như mọi khi. Và khi anh nhắm mắt lại, anh thấy
tự nhiên trong tâm anh tràn ngập hình ảnh vị thầy tôn kính của mình. Kỳ
diệu hơn nữa, tâm của anh hoàn toàn tĩnh lặng cùng hình ảnh của thầy.
Không cần một cố gắng nào cả, sự sợ hãi đang chế ngự anh trước đây tự nhiên
biến mất. Giống như người lạc giữa sa mạc gặp được dòng suối mát, anh đã để tâm
mình an trú trong những giây phút bình an tuyệt diệu đó.
Ðây là một
dạng kinh nghiệm thực chứng của thiền quán mà không phải ai
cũng tìm được, dù một lần trong đời.
Hôm
sau, anh đem theo niềm an lạc đó sang Hawaii cùng với kỳ nghỉ của mình. Buổi
sáng đầu tiên ở Hawai, anh chống gậy đi ra biển để ngắm bình minh. Và trong khi
để tâm mình theo dõi vẻ đẹp của trời biển trong lúc mặt trời lên, hình ảnh của
thầy lại tràn ngập trong anh cùng với thiên nhiên.
Bình an lại
đến ! Anh cảm thấy hạnh phúc trong giây phút hiện tại quá đỗi ! Lúc đó, anh mới
thực sự ngộ ra rằng giây phút hiện tại là hiện hữu nhiệm màu nhất.
Nó
không có khởi đầu, không có kết thúc. Nó chỉ là những cảm thọ bình an nối tiếp
trong tâm một cách bất tận, và anh đã an trú được trong nó.
Khi
về lại Cali, anh gặp thầy và kể lại những trải nghiệm này của mình. Ngài chỉ
cười mà không giải thích thêm. Mà anh cũng không chờ đợi được giải thích vì
cuộc sống của anh đã thực sự thay đổi rồi. Anh vẫn điều trị bệnh theo bác sĩ.
Thời
gian còn lại, anh tận hưởng từng giây phút của cuộc sống với gia đình, bạn bè
của mình. Sống trọn vẹn như vậy, anh nghĩ rằng không có gì khác biệt giữa việc
mình sống thêm một năm hay mười năm nữa.
Bốn tháng sau, bác sĩ scan lại và không phát hiện ra sáu cục bướu trước đây nằm
trên não của anh nữa. Có vẻ như anh đã vượt qua được giai đoạn nguy kịch nhất.
Bác
sĩ cũng nói “phép lạ” đã xảy ra …
Cho đến hôm nay, mọi chuyện mới qua đi hơn một năm. Nhìn lại, anh Cẩn có cảm
giác thời gian đó dài lắm ! Hiện tại, anh vẫn tiếp tục sống bình thản. Anh vẫn
cùng bác sĩ tiếp tục theo dõi căn bệnh.
Anh Cẩn bảo rằng nó có thể quay lại bất cứ lúc nào, nhưng anh tự hào là đã
chiến thắng được nó một lần. Ðiều quan trọng là anh không còn bận tâm đến nó
nhiều nữa.
Không ai có thể biết chắc chắn là ngày mai chúng ta có còn sống hay không.
Như
vậy, đâu là sự khác biệt giữa một người ngày mai chết vì ung thư và một người
ngày mai chết vì bất cứ một lý do nào đó, một tai nạn xe cộ chẳng hạn ?
Vậy
thì hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay là được rồi.
Tôi
hỏi đâu là “phép lạ” trong trường hợp của anh ?
Anh
Cẩn cho rằng đó là sự kết hợp nhiều yếu tố. Có thể là do anh có một bác sĩ
giỏi, và anh biết cách làm việc với bác sĩ của mình.
Có
thể là do khi anh giữ được cái tâm bình an rồi, toàn bộ năng lượng trong con
người anh dùng để hồi phục những tế bào ung thư.
Trong việc điều trị ung thư vào giai đoạn đã di căn thì y học chỉ đóng góp
chừng phân nửa vào kết quả. Phân nửa còn lại dành cho những yếu tố mà khoa học
chưa thể lý giải hết, như niềm tin, sức mạnh của cái tâm bình an …
Giải thích tại sao vị thầy có thể trao cho anh được sự bình an, bước ngoặc của
cuộc đời mình, anh Cẩn cho rằng đầu tiên là vì anh đã đặt niềm tin
tuyệt đối vào Ngài. Cộng với thầy của anh có năng lực của tâm để
truyền cho anh, còn anh cũng hết lòng nhận.
“Dĩ Tâm ứng tâm” có lẽ là vậy đó.
Khi cả người cho lẫn người nhận đều mở rộng tâm của mình hướng vào nhau,
“phép lạ” của tâm linh sẽ xảy ra …
Chia tay với anh Cẩn, tôi cảm ơn anh vì câu chuyện của anh là một món quà lớn
dành cho tôi. Anh Cẩn mong rằng những điều tôi ghi lại được sẽ phần nào giúp đỡ
những ai đang phải đối diện với căn bệnh ung thư như anh. Ðừng bỏ cuộc. Ðừng
đóng cửa lại với cuộc sống.
Thông
điệp của anh là Hãy Tạo Cho Mình Một Niềm Tin & Một Cái Tâm Bình
An (?). Tôi nghĩ thông điệp này đâu chỉ dành cho người bệnh, mà còn
dành cho tất cả chúng ta, Những con người đang sống trong một thời đại đầy biến
động này.
Trích email quangaduc@
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét