Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

KỶ NIỆM KHÓ QUÊN



                                                   

  Suốt 35 năm dạy học (1968 – 2003): 5 năm ở Nguyễn Hoàng - Quảng Trị, 10 năm ở Quốc Học - Huế và 20 năm Sư phạm Đà Nẵng, có biết bao kỷ niệm với học trò của mình nhưng có một kỷ niệm tôi không thể quên với HS lớp 10C NH Quảng Trị.


 Chiến tranh đã làm chúng tôi lạc nhau suốt 20 năm, từ 1970 – 1990. Một buổi sáng, trời mưa lâm thâm, trên đường đi dạy về trường sư phạm (Hòa Khánh – Đà nẵng), vừa đến Ngã Ba Huế (ĐN) bỗng thấy một cô gái băng qua đường, chặn xe tôi lại.

 - Thưa cô, cô có phải cô Hồng từng dạy văn ở NH Quảng Trị không?
 - Ừ! Tôi đây.

 - Em là Hoàng Thị Thy Tuyết, lớp 10C của cô, cô có nhớ em không?
  Mừng qúa, chúng tôi ôm chầm lấy nhau…

- Em có gặp các bạn lớp mình không?


- Dạ có, một ít. Thôi cô đi dạy kẻo trể, em sẽ liên lạc và hẹn các bạn đến nhà thăm cô sau…


  Và rồi, một sáng nọ cả gia đình (chồng con) các em: Thy Tuyết, Thanh Vân, Bích Hường…cả Võ Thị Quỳnh ở Huế, kéo nhau đến trường sư phạm xin gặp và thăm cô Hồng, cả trường ngạc nhiên… Được tin, rời khỏi lớp học, tôi thật ngỡ ngàng, vừa tự hào và thật xúc động…Sau đó gia đình các em kéo về vườn nhà tôi và Quỳnh tổ chức ngay “một góc Nguyễn Hoàng” cho cuộc hội ngộ 10C sau 20 năm xa cách. Tôi nhớ Quỳnh đã dùng phấn trắng viết lên tấm giấy màu tím mấy câu thơ của thầy Phan Phụng Thạch để nói lên tâm trạng của tôi lúc đó:

                                   Ôi ta muốn cúi hôn từng mái tóc
                             Gởi tấm lòng cho lớp tuổi thơ ngây
                             Mai ta đi đường xuôi hay lối ngược
                             Vẫn nhớ hoài hình ảnh buổi hôm nay.
                                                                      (Nắng hạ tình phai)

 
Nguyễn Khắc Điệp (Chồng Thy Tuyết) thì sáng tác ngay bài thơ:
 
                                                             XIN VỀ
                  (Kính tặng cô giáo Võ Thị Hồng)

 
Xin về sống lại cùng Cô
Đôi giây phút cũ bên bờ trường xưa
Chúng em xin làm cơn mưa
Giữa trưa nắng hạ thấm vừa vườn Cô
Chia tay tuổi hãy còn khờ
Bây giờ tay bế ai ngờ họp đây
Cho dù ở tận chân mây
Mà lòng mong mỏi có ngày gặp thôi
Gặp nhau lòng những bồi hồi
Bao nhiêu kỷ niệm liên hồi dứt đâu
Tháng năm đâu có phai màu
Nhưng xin giây phút  nhiệm mầu mãi ghi.
 
(Viết vội tại nhà Cô Hồng trong lần gặp mặt đầu tiên của lớp 10C Nguyễn Hoàng).

 
  Đúng như nhận định của một thầy giáo của tôi: “Nhà giáo ngày trước được hưởng cảm tình sâu đậm của các học sinh thân yêu”, điều nầy dễ thấy qua các buổi hội ngộ do cựu HS các lớp, các khóa của nhiều trường tổ chức và các em đã dành nhiều tình cảm cho thầy cô giáo cũ của mình, trong đó có tôi.
 
 Cô cám ơn hết thảy HS thân yêu, vì tất cả…
 
                                                                               Võ Thị Hồng
                 http://nguyenhoangsaigon.blogspot.com/p/tinh-thay-tro.html
                 http://nguyenhoangsaigon.blogspot.com/

Không có nhận xét nào: