Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

BA CÂU CHUYỆN Ý NGHĨA ĐẦU NĂM


Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ "Giết – thời – gian". 
***
ba-cau-chuyen-y-nghia-dau-nam

Câu chuyện 1: THỜI GIAN

Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:
Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.
Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.
Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD

Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại.

Bài học: Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ "Giết – thời – gian". Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.

Câu chuyện 2: MUỐN THÀNH CÔNG, HÃY BIẾN ĐIỀU ĐÓ TRỞ THÀNH LỰA CHỌN DUY NHẤT

Năm 210 trước Công Nguyên, tướng nước Sở là Hạng Võ đưa quân vượt sông Dương Tử để đánh đại quân Tần. Khi đêm xuống, quân Hạng Võ đóng trại nghỉ trên bờ sông. Khi thức dậy, họ hoảng hốt khi thấy thuyền của mình đều bốc cháy. Họ ráo riết truy lùng thủ phạm đã đốt thuyền, nhưng sau đó họ phát hiện ra chính Hạng Võ đã đốt toàn bộ thuyền bè và ông còn ra lệnh đập vỡ hết nồi niêu.

Hạng Võ giải thích với binh lính rằng khi không có nồi niêu, không có thuyền bè, họ sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu tới cùng để giành chiến thắng hoặc bỏ mạng. Việc làm trên tạo ra một hiệu ứng tinh thần to lớn đối với binh lính của ông: họ giương cao giáo mác, cung tên, tấn công kịch liệt vào kẻ thù, giành chiến thắng năm trận liên tiếp và tiêu diệt gọn đại quân nhà Tần.

Bài học: Khi bạn đủ dũng cảm để đi đến trạng thái không còn đường lùi, bạn sẽ đủ dũng khí để thành công.

Câu chuyện thứ 3: CHỈ CÓ NGƯỜI NÀO DÁM ƯỚC MƠ MỚI CÓ THỂ BIẾN ƯỚC MƠ THÀNH HIỆN THỰC

Có một chàng trai năm 21 tuổi làm ăn thất bại, năm 22 tuổi tranh chức nghị viện thất bại, năm 24 tuổi việc làm ăn thất bại, năm 26 tuổi, người yêu qua đời, năm 27 tuổi, từng cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống. Năm 34 tuổi, cạnh tranh chức nghị viên lại thất bại, năm 36 tuổi, vẫn là cạnh tranh chức nghị viện thất bại, năm 45 tuổi vẫn thất bại, năm 47 tuổi ứng tuyển phó tổng thống không trúng cử, năm 49 tuổi, lại không trúng cử, năm 52 tuổi, trúng cử chức vị tổng thống Mỹ nhiệm kỳ 16.

Người đàn ông này chính là Lincoln, bởi vì ông ta tin tưởng vững chắc rằng chỉ là Thượng Đế đang lùi lại chứ không phải là cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông. Cho nên, ông luôn luôn nỗ lực kiên trì hết mình và cuối cùng ông đã thành công.

Bài học: Có thể cho phép một người thất bại nhiều lần, thậm chí thất bại nhiều lần ở cùng một việc, nhưng không cho phép vì nhiều lần thất bại ở cùng một việc mà từ bỏ việc đó. Vì vậy, chỉ có người kiên trì với ước mơ của mình mới có cơ hội biến nó thành hiện thực.

Sưu tầm

CHÙA THIÊN MỤ (Thơ xướng họa)



KỶ NIỆM (Bài họa)

Dong tìm kỷ niệm dọc bờ sông,
Đã lỡ thời qua khó đổi dòng.
Náo nức ve gào bên sáng hạ,
Bần thần nón vẫy lúc chiều đông.
Hương Giang vẫn đó ngây ngày rỗi,
Thiên Mụ còn đây bặt tuổi hồng.
Dẫu hiểu chuyện xưa nào trở lại,
Nhưng sao cứ mãi vướng tơ lòng?
29/12/2018
Viên Minh


VIẾNG SƯ
Chiều đi nắng trải nhuộm vàng sông
Lặng ngắm bèo trôi nước cuộn dòng
Nỏ vướng trần mơ say bến tục
Nào mang chốn mộng đắm duyên hồng
Đường non thư thả tâm theo bước
Lối suối thong dong ý thuận lòng
Cổ tự thăm sư vui nẻo đạo
Mây tan gió thản giữa chiều đông.
Hương Thềm Mây
GM.Nguyễn Đình Diệm – 29.12.2018

Minh Quang CHUYỆN DÒNG SÔNG (Cẩn họa)
Bao lần nhắc lại chuyện bờ sông,
Mái đẩy thuyền qua nhớ cuộn dòng.
Vẫn lỡ xa rồi tình tháng hạ,
Nhưng giờ còn đó nỗi chiều đông.
Hương Giang nước biếc loang màu sớm,
Thiên Mụ chùa thiêng cảm tuổi hồng.
Thả bớt niềm xưa người đã lỗi,
So cung mấy khúc chạnh tơ lòng.

1/1/2019
Minh Quang

Dương Khắc Nhân Linh Mụ Tự (bài họa)
Xanh rờn thắm đẵm một triền sông
Bảo tháp trên cao ngắm xuống dòng.
Phượng vỹ lao xao mùa nắng hạ
Ngô đồng ấp ủ tiết trời đông
Còn đây dấu cũ Tiên triều ngự
Ở đó chùa xưa Đế chế phong.
Biến động càn khôn nào dịch chuyển.
Trầm thăng mãi giữ vẹn nguyên lòng.
DKN 01/01/2019

Hau Nguyenduc VÔ THƯỜNG

Ta lặng nhìn ta trên mặt sông
Phải ta cũng thế.... Mãi xuôi dòng!
Xuân chừng mới đến, xuân thay hạ
Thu hẳn vừa qua, thu chuyển đông
Nào chắc nước trời luôn giữ biếc
Mà tin mây núi chẳng phai hồng
Thề non hẹn biển, nay còn nhớ?
Biển cũ, non xưa đã bạc lòng
Đặng Hữu Ý


Thanh Nguyen VanCHÙA THIÊN MỤ.

Thiên Mụ sương chiều nhuộm bến sông,
Hương Giang mờ tỏ nước xuôi dòng.
Ngàn thông vi vút bên bờ vắng,
Cội liễu rì rào dưới gió đông.
Mấy tiếng chuông xa rơi tự lặng,
Vài ngôi tháp cỗ nhuốm rêu phong.
Trăm năm dâu bể còn nguyên dấu,
Viếng cảnh chùa xưa chợt dịu lòng!
Thanh Nguyen Van TRỌNG NGUYỄN.

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

BẠN THÂN CỦA GÃ ĂN MÀY: BÀI HỌC ĐẮNG LÒNG KHI HOẠN NẠN




“Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra sau vườn, chỗ cái giếng cũ. Đặt nó vào trong một cái thùng gỗ, móc dây dài rồi thả xuống giếng khô. Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, như muốn rủ bỏ hoàn toàn cái quá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh ông lâu nay…”
                                                            
                                                                Kết quả hình ảnh cho gã ăn mày và con chó                                                                            
Trên cây cầu thị trấn nọ có một người hành khất. Ông ta không biết đàn, hát, thậm chí chẳng viết ra nổi hoàn cảnh của mình lên giấy để được người qua đường thêm quan tâm.

Mỗi ngày, ngồi xỗm dựa vào thành cầu, ông co ro rúc mặt giữa hai đầu gối, bên cạnh đôi chân gày gò để một cái bát mẻ cũ kỹ. May mà người qua lại chiếc cầu rất đông, thi thoảng cũng có người đem vài đồng bạc lẻ ném vào bát.

Đêm đến, người hành khất sẽ trở về nơi trú ngụ: một góc vườn rau bị bỏ hoang ở ngoại ô. Băng qua hàng rào xêu vẹo, bên trong dựng một mái che rách nát, qua đêm và tránh rét ở đây cũng đã được mấy năm.

Trong vườn rau còn có cái giếng khô, cạnh giếng có gốc cây già. Gió mùa đông ùa về, thành phố đón trận rét đầu tiên. Người qua lại trên cầu thưa thớt hẳn đi, lão hành khất đang định về nghĩ sớm, bỗng đâu chạy tới một con chó nhỏ.

Con chó bị lạnh run lên từng chập, nó đưa mõm hít hít cái bát sứt của người ăn mày, thì ra đêm hôm trước ông đã dùng cái bát này để thức ăn. Lão hành khất trong lòng thương xót, liền lấy trong người ra một chiếc bánh bao, khẽ bỏ vào trong bát.

Chú chó ngước lên nhìn ông hồi lâu, như thể cảm động lắm, rồi gục mặt vào bát ăn lấy ăn để. Người ăn mày mang con chó về “nhà” mình, từ đó người chó quấn quít không rời. Con chó rất thông minh, hễ đói là biết ngoạm cái bát chạy nhắng quanh chủ đòi ăn. Những người đi qua nhìn thấy thế rất ngạc nhiên thích thú, liền thi nhau ném tiền vào trong bát.

Người ăn mày phát hiện ra cơ hội, liền huấn luyện chó. Qua một thời gian, nó đã biết đứng bằng hai chân sau, chạy tới lui ngoạm bát làm trò để xin ăn trước mặt người qua đường. Người ăn mày càng thu được nhiều tiền thêm.

Người ăn mày bỗng ”phát tài”, có chút tiền nên thử vận may mua vé số. Thật là nằm mơ cũng không tưởng được vận số ông lại tốt đến vậy, ông trúng đặc biệt.  Ông nhanh chóng mua lại khu đất, xây hẳn nên nhà lớn, nhưng vẫn giữ lại góc lều nát, cái giếng khô bên gốc cây già và nếp rào lưa thưa ngày nào ở phía sau vườn.

Người ăn mày ngày càng chú tâm sắm sửa nhà cửa toàn đồ đắt tiền, rồi bỗng chốc mê mẩn thú sưu tầm đồ cổ, rồi rộng rãi chu cấp cho nhiều cô gái trẻ, thích ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người mỗi khi rút ra xấp tiền lớn từ trong túi.

“Quý ngài ăn mày” bắt đầu kết giao lên giới thượng lưu, dĩ nhiên đi đâu ông cũng dắt người bạn chó theo. Các bà nhà giàu ra sức ủng hộ nhiệt liệt quí ông ăn chơi mạnh tay này, và dĩ nhiên chẳng ai biết xuất thân ông ra sao. Điều duy nhất làm cho “quý ông ăn mày” cảm thấy khó xử chính là chú chó. Giới thượng lưu có thú cưng đều chọn giống quý, đắt tiền.

Vào một hôm, chú chó bổng mất kiểm soát, cắn rách tai một con chó cái giống quí, ngay trong bữa tiệc. Chủ nhân bữa tiệc nổi trận lôi đình, làm cho ngài ăn mày cảm thấy bị mất mặt nghiêm trọng.

Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra vườn sau, cạnh cái giếng cũ. Đặt nó vào trong một cái thùng gỗ, móc dây dài thả xuống cái giếng khô. Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, như muốn rủ bỏ hoàn toàn cái quá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh lâu nay.
Từ đó, bên cạnh người hành khất thiếu đi con chó trung thành, ông có thể thoải mái một mình đi gặp các cô em dễ thương ở quán rượu, hoặc rảnh tay đi dự những bữa tiệc thượng lưu xa hoa.

May mà dù thế nào ông cũng không quên mỗi ngày thả xuống giếng vài miếng thịt, vì tiếng sủa của nó mỗi ngày cho biết rằng người bạn ngày khốn khó xưa kia vẫn còn sống.

Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, ngược với cảm giác vui vẻ – người hành khất bắt đầu thấy trống trải, chó đi rồi, bạn bè giàu có của ông cũng không nhiều thêm hơn, vả lại có một hôm, trong lúc say bí tỉ, ông đã nhỡ miệng để lộ cái thân phận thấp hèn của mình ngày xưa. Lũ người kia từ kinh ngạc rồi bắt đầu quay ra xầm xì dè biểu, lạnh nhạt với ông ta kể từ đó.

Người ăn mày cuối cùng hiểu ra rằng, trên đời này chú chó đã từng trải qua hoạn nạn với mình mới là người bạn chân chính nhất. Thế mà ông nỡ vứt nó xuống giếng khô.

Bừng tỉnh, ông chạy mau về nhà, ra sau vườn chỗ cái giếng, thả cái cũi gỗ xuống. Nhưng có gì đó làm con chó chỉ dám vòng quanh cái thùng gỗ mà không nhảy vào trong.

Người ăn mày chạy đi tìm một cái dây, một đầu buột chắc nơi gốc cây, tự mình trèo xuống đáy giếng cứu chó con. Giếng rất sâu, nhưng ông không sợ hãi, dưới đáy tối om om, bốc lên thứ mùi thum thủm, ông vội cắp con chó trong lòng rồi trèo lên.http://tinhhoa.net/wpcontent/uploads/2014/08/BcKCN8.jpghttp://tinhhoa.net/wpcontent/uploads/2014/08/BcKCN8.jpg

Chó con chẳng hề oán trách, nó vui mừng liếm mặt người lâu ngày gặp lại. Vì mãi ngoái cổ ngước trông lên miệng giếng lâu ngày, nên cổ nó bị soái và thành tật mất rồi, bác sỹ giỏi nhất trong vùng cũng không thể làm gì được.

Người hành khất vì muốn bù đắp lỗi lầm của mình, mỗi ngày đều cho nó đồ ăn ngon, đi đâu cũng dắt nó theo. Con chó vui lắm, nó quắc đuôi, nhưng đầu chỉ có thể quay nhìn đằng sau, đôi mắt lúc nào cũng ngước nhìn trời cao.

Người ăn mày dẫn chó nhỏ đi khắp ngõ ngách trong thành phố, ông cầm tiền đưa tận tay những người hành khất khác. Thấy những người ấy cảm kích cầm tiền của mình, ông cảm thấy thật là mãn nguyện. Rồi ông bắt đầu có dự định mới, ông báo cho những người ăn mày trong cả thành tới nhà ông lĩnh tiền.

Tin tức truyền đi rất nhanh, đội ngũ ăn mày tới lĩnh tiền càng lúc càng đông. Những người được tiền rồi dùng mọi lời lẽ hoa mỹ nhất trên đời để tán tụng, khiến ông hưng phấn khôn tả. Đài truyền hình tới, bản tin buổi tối cũng có phóng sự nói về gương làm việc từ thiện của ông.

Hôm sau, người ở đâu như nước thủy triều đổ tới, có những người chẳng phải ăn mày cũng gia nhập đội quân lĩnh tiền. Người hành khất chìm đắm trong cảm giác vinh dự vui sướng, ngày nào cũng bận rộn chạy đi chạy về giữa ngân hàng và nhà mình để làm từ thiện.

Cho đến một hôm, ngân hàng báo số tiền trong tài khoản của ông đã cạn, ông đành miễn cưỡng thông báo với hàng dài đám đông đang háo hức rằng: Hết tiền để phát mất rồi!
Đám người xếp hàng từ cụt hứng bỗng trở nên hỗn loạn. Chúng bắt đầu chửi rủa: “Đồ ti tiện!”, “Sao đến lượt tao lại không phát nữa!”, “Dạy cho nó một bài học!”. Bọn chúng ném gạch tới tấp vỡ hết cửa kính rồi bắt đầu leo rào vào nhà. Ông chốt cổng lại, nhưng cũng sắp bị đám người xô đổ đến nơi.

Sợ quá, ông chạy ra vườn sau. Trông thấy sợi dây thừng còn buộc bên miệng giếng, vội vã leo xuống. Lúc sắp tới đáy giếng thì bất ngờ dây tuột khỏi gốc cây bên trên, người hành khất cùng sợi dây vẫn nắm chắc trong tay rơi xuống đáy giếng tối om.

Cảnh sát mất nhiều công sức mới giải tán được đám người hung hãn, nhưng ngôi nhà gần như đã biến thành một bãi hoang tàn, những thứ có thể lấy đi được, đều bị cướp hết.

Mỗi ngày qua đi, người ăn mày dưới đáy giếng vừa tối vừa lạnh, ông ngửa mặt lên mà kêu gào với trời, với trăng mong có người nghe thấy. Con chó khôn mỗi ngày chạy đi khắp nơi kiếm thức ăn ném xuống giếng, lúc thì chiếc bánh bao đã lên mốc, khi thì miếng xương đã có mùi. Nó kiếm thức ăn rất khó khăn, vì đầu chỉ có thể nhìn ngược đằng sau.

Không làm thế nào được, nó chỉ biết nằm dài ra mà hít hà dưới đất, vớ được miếng thịt hỏng hay gì đó là ngóc dậy chạy về miệng giếng khô ngay. Có lần, nó còn vứt xuống cả xác một con mèo chết.

Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, con chó thậm chí còn không có gì để cho nó ăn, người gầy chỉ còn da bọc xương, nó yếu dần đến nỗi không thể đi nữa. Người ăn mày ngày nào cũng gào thét khản cả cổ, chẳng có ai tới cứu ông ta.

Vài ngày liên tiếp con chó không thả đồ ăn xuống nữa, người ăn mày không biết con chó đã xảy chuyện gì. Ông đau đáu nhìn lên mảnh trời hình tròn nhỏ bé trên miệng giếng, biết mình sắp chết.

Một buổi sớm, có tiếng người rì rầm trên miệng giếng đánh thức người hành khất khỏi cơn mê sảng, ông thu hết hơi tàn hô lên một tiếng.

Ông được mọi người dùng dây thừng đưa lên, ánh sáng chói lọi bên trên làm ông mở mắt không nổi. Mọi người săm soi người đàn ông lem luốc hôi thối trước mặt:

“Nếu không phải thấy có xác con chó chết ở miệng giếng này, thì chẳng có ai nghe được tiếng kêu của ông”.

Người ăn mày nhìn cái xác gầy guộc của chú chó, nước mắt rơi lả chả ướt cả bộ lông dính đầy đất bẩn của nó.
***
                                                                                      Bruce Phan – theo WTT

THẢ MỘNG TÌNH THƠ (Thơ xướng họa)




QUAY ĐẦU (bài họa)
Cảnh động, tâm bình ý chẳng lan,
Xem chừng tuổi hạc sắp rời sang.
Long đong mấy thuở đau thân phượng,
Nghễnh ngãng bao thời đoạn nét loan.
Mãi thấm đêm rèn qua kệ diệu,
Luôn suy khắc hối bởi lời vàng.
Duyên may đã đến vui cầu giữ,(*)
Hạnh nguyện vo tròn hướng nhật quang.
27/12/2018
Viên Minh
----------------------
(*)Kinh rùa mù tìm bộng cây

Vo Chan Khuyến Tu
Trà nhấp hương bay ẩm dưới lan
Từ mê đến ngộ mấy quan sang
Duyên xưa rùa nổi đâu tìm bạn
Nghiệp cũ đá chìm nọ tiếng loang
Đức rộng ví chồi xanh lá biếc
Đạo cao tựa hương sắc hoa vàng
Đời xem tụ tán chùm mây bạc
Một tiếng chuông bòng thoáng nhật quang..

Hau Nguyenduc HOA LAN & NẮNG
( Hoạ bài QUAY ĐẦU của nhà thơ Viên Minh)
Rung động bình minh một nhánh lan
Nắng hiên chênh chếch hướng đông sang
Tinh thần đã trải nghìn sương gió
Trần thế chi màng thoáng phượng loan
Thanh thản gió chiều reo lá biếc
Trang nghiêm nắng sáng rộn hoa vàng
Mỗi ngày là một trang kinh mới
Gội xuống thiền tâm ánh diệu quang
Đặng Hữu Ý

Minh Quang DIỆU HUYỀN (Kính họa)
Mây chùng lạnh lẽo khóm Hoàng lan,
Tiết chuyển đông về cũng mặc sang.
Chẳng mủi so kè chi dáng phượng,
Không sầu đối chứng thế thềm loan.
Thay hình lặng lặng bao cành biếc,
Đổi sắc như như cả lá vàng.
Nhận rõ sương tan khi nắng đến...
Tinh cần ngẫm lại nghĩa hòa quang…(*)
29/12/2018
Minh Quang
-----------------------
(*) HÒA QUANG ĐỒNG TRẦN
Giao tiếp gần gũi nhưng không nhiễm lấy những thói xấu: nguyên văn chữ Hán diễn đạt khái niệm này là “dữ cộng hòa quang bất đồng kỳ trần” (與共和光不同其塵). Về sau, quan điểm “hòa quang đồng trần” đã trở thành một trong các tôn chỉ của Đại thừa, với ý nghĩa đưa Chánh pháp vào đời sống thế tục để tiếp độ những kẻ lỗi lầm, trụy lạc. Có thể xem tư tưởng này là xuất phát từ đây.

Dương Khắc Nhân Lìa Xa Sắc Màu. (kính họa)
Mắt tỏ ,tai tường ,trí tỏa lan.
Đâu còn ám muội dám lần sang.
Lìa xa những tháng mê màu phượng.
Đoạn tuyệt bao ngày đắm sắc loan.
Sớm tối luôn nghe lời pháp diệu.
Công phu giữ sạch tấm y vàng.
Nhân duyên hội đủ rồi nhanh đến.
Phước báu tao phùng mãi rạng quang.
DKN 29/12/2018.

THẢ MỘNG TÌNH THƠ
Tình thơ thà mộng bóng chiều lan
Bát ngát hương rừng gió gọi sang
Tiếng vượn lưng đồi mơ ý bạn
Lời chim cuối núi mộng tình loan
Sương giăng cạnh suối ru hồn biếc
Nguyệt tỏa đầu non thả ánh vàng
Nhẹ bước qua ngày thơm sợi bạc
Thanh lương tịnh nhật bước dung quang
Đình Diệm Hương Thềm Mây
GM.Nguyễn Đình Diệm 19.12.2018

THÚ LÀM THƠ ĐƯỜNG LUẬT (Thơ xướng họa)

                                       

                          

HỌC ĐƯỜNG

Đua đòi các bạn lỡ vần ương…
Gắng nhập tâm sơ học thú Đường.
Lểnh kểnh luật thơ luôn đúng hướng,
Lòng vòng niêm vận vẫn theo phương.
Liên Hoàn, Thuận Nghịch so không vướng,
Ô Thước, Lưỡng Đầu tránh mãi thương.
Thấm trọn niềm vui già bớt chướng,
Mong tình hữu hảo ngẫm càng vương.
28/12/2018
Minh Đạo

Đình Diệm HTM
BÚT TRẢI THƯƠNG

Tài mọn ham vui dạ lại ương
Tập tò họa xướng lối thi Đường
Vần gieo lỗi vận hoài sai hướng
Đối hiện lầm từ mãi trật phương
Niêm luật chưa thông nên mãi vướng
Trắc bằng nỏ thạo phải hoài vương
Chung tay góp họa quên ngày lụn
Năm tháng giao lưu trải bút thương

Hương Thềm Mây
GM.Nguyễn Đình Diệm - 29.12.2018

Hải Văn TẬP ĐƯỜNG
Nghĩ mình dở dở lại ương ương
Tập tọe bon chen viết Luật Đường
Bằng trắc vận gieo sao thật chỉnh
Nghĩa từ so ghép đủ song phương
Xếp hàng ý tứ theo khuôn khổ
Vun vén cảnh tình trọn mến thương
Bút lỡ sa rồi gà phải chết
Sai niêm phạm lỗi cũng đành vương

Hải Văn

Viên Minh TẬP TỄNH (Kính họa)
Tập tễnh chưa nhuần ý lại ương,
Nhìn quanh hỏi bạn xướng thơ Đường.
Gieo vần chọn nghĩa đều sai hướng,
Đối luật suy từ rối cả phương.
Thượng Vỹ, Phong Yêu đừng để vướng,
Mạ Đề, Tịnh Cước chớ mà vương.
Ham vui tuổi hạc nay quên chướng,
Thiện hữu gần xa hiểu cảm thương.
30/12/2018
Viên Minh